Edit: Vân Linh Nhược VũLâm Diệu nhìn chằm chằm huy chương trước ngực, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quật cường đeo, bất chấp nguy cơ có thể càng lùn hơn: "Lùn thì lùn! Con vẫn phải để người khác thấy sư phụ dạy ra một đồ đệ rất lợi hại!"
Kỳ Nguyệt vừa cảm động vừa bất đắc dĩ: "Thật ra không cần đâu."
Cố Hoài nhìn những huy chương trên cổ Lâm Diệu, nhìn về phía Kỳ Nguyệt, hỏi: "Cậu dạy... bắn súng?"
Kỳ Nguyệt sửng sốt. Toang! Lộ tẩy rồi!
Lúc trước cô vẫn luôn giả bộ không biết bắn súng.
Kỳ Nguyệt ho nhẹ một tiếng: "Ặc, thật ra cũng không phải tôi dạy, cơ bản đều do sư tỷ và sư huynh tôi dạy. Nói thật với cậu, bởi vì một số nguyên nhân, nhiều năm rồi tôi chưa đụng vào súng, hiện giờ trình độ của tôi chắc cũng tương đương cậu thôi."
Cố Hoài hơi nhướn mày, gật gật đầu: "Vậy à..."
Anh cũng không hỏi nhiều, theo thói quen nâng tay lên, dường như muốn xem thời gian.
Kết quả lúc đưa lên lại thấy chiếc chun màu hồng nhạt.
Kỳ Nguyệt phát hiện động tác nhỏ này của Cố Hoài, cô chỉ chỉ vào tay anh: "Có phải không quen đeo cái này không?"
Đáy mắt Cố Hoài hiện lên ý cười: "Không có, rất quen."
Cố Hoài lấy di động ra, xem thời gian rồi nói tiếp: "Vậy không quấy rầy nữa, tớ đi trước, cảm ơn Kỳ tổng... gọi là đến ngay."
Kỳ Nguyệt ho nhẹ một tiếng: "Khách khí khách khí!"
...
Cùng lúc đó, kí túc xá nữ.
Tô Tiểu Đường than ngắn thở dài nằm gục trên bàn.
Chân Tống Thu Thu bị thương hơi nặng, đoán chừng sẽ không có ai cùng cô ấy đến sân bóng rổ trong một khoảng thời gian khá dài.
Kỳ Nguyệt càng thêm khó nữa, bởi vì phí sinh hoạt của cô ấy đã không đủ để mua khoai tây...
"Thu Thu, buồn quá đi mất, có gì để bát quái không? Dưa của đại thần có tiến triển gì chưa?" Tô Tiểu Đường nhàm chán lướt diễn đàn trường học.
Cái tag "toàn trường tìm kiếm chủ nhân chun buộc tóc" vẫn đứng đầu, nhưng vân chưa có tiến triển gì mới.
Tống Thu Thu mở một túi khoai tây chiên: "Không có... đúng rồi! Để tớ hỏi hai điểm và năm điểm!"
Tô Tiểu Đường gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng! Hỏi bọn họ tương đối đáng tin!"
Tống Thu Thu nhấn vào nhóm chat "Phân Đội Ăn Dưa".
Tống Thu Thu: [ Alo alo! Một ngày một đêm rồi, dưa chun buộc tóc có tiến triển gì không? ]
Giang Lãng: [ Không có dưa chun cột tóc, nhưng tôi có một dưa lớn khác! ]
Tống Thu Thu: [ Dưa lớn gì cơ? ]
Tô Tiểu Đường cũng kích động sáp đến: "Lại có dưa lớn ư?"
Giang Lãng: [ Tên nhóc Cố Hoài được phát tiền thưởng lại không mời khách!!! ]
Tống Thu Thu: [ Cậu chọc cười tôi hả! Cái đó thì tính là dưa lớn gì? ]
Lăng Phong: [ Trọng điểm chính là: Cố Hoài lấy lý do không mời là do không có tiền! Còn nói đã nộp tiền thưởng lên rồi! Nói xong cũng chạy mất dạng luôn! ]
Giang Lãng: [ Cậu ta không có bạn gái, có thể nộp lên đâu chứ? Chắc chắn cậu ta đã cõng em chó nào đó sau lưng chúng ta rồi! ]
Lăng Phong: [ Đúng, cõng chó! ]
Tống Thu Thu: [ Lỡ cậu ấy nộp lên cho ba mẹ thì sao? ]
Giang Lãng: [ Không có khả năng đó! ]
Lăng Phong: [ Ba mẹ cậu ta không thiếu chút tiền đó! ]
Tống Thu Thu: [ Các cậu không nghĩ đến một khả năng sao? ]
Giang Lãng: [ Khả năng gì cơ? ]
Lăng Phong: [ Khả năng gì cơ? ]
Tống Thu Thu: [ Cố Hoài chỉ đơn thuần không muốn mời các cậu ăn cơm mà thôi! ]
Giang Lãng: [... ]
Lăng Phong: [... ]
Sau khi gửi xong tin nhắn này, Tống Thu Thu ném di động xuống bàn, mất hứng nhìn Tô Tiểu Đường: "Giải tán đi giải tán đi, tám phần là dưa giả."
Tô Tiểu Đường thất vọng thở dài: "Haiz, giả cũng là bình thường. Những thứ dưa về đại thần đều giả hết, không có cái nào là thật. Có điều tớ không ngờ chúng ta xâm nhập vào nội bộ vẫn không lấy được dưa thật."
Tống Thu Thu chặc lưỡi: "Đúng vậy! Bọn họ có ích gì chứ! Chung phòng với đại thần vẫn không lấy được dưa thật."
Tô Tiểu Đường: "Đúng thế! Ngày ngày kề bên cũng không lấy được dưa thật!"