Edit: Vân Linh Nhược VũSau khi giải quyết fans xong, Kỳ Nguyệt cùng Cố Hoài và Triệu Dục Xuyên vây quanh đống lửa.
Triệu Dục Xuyên cười trêu chọc: "Không hổ là tiến sĩ Cố, chỉ lộ mặt một chút đã khiến dân tình kích động như vậy, may mà bọn họ không nhận ra cậu, nếu nhận ra chắc còn khoa trương hơn nữa!"
Kỳ Nguyệt gật đầu tán đồng, ngầm cảm thán quả nhiên Tống Thu Thu nói đúng, nhan sắc chính là chân lý!
Cố Hoài không nói gì, chỉ lẳng lặng giúp Kỳ Nguyệt cầm giá nướng khoai tây, chậm rãi quay trên đống lửa.
Kỳ Nguyệt trộm đánh giá anh, không hiểu vì sao cô lại cảm thấy Cố Hoài không vui cho lắm, ánh mắt cũng có vẻ ảm đạm.
Bôn ba hai ngày nay nên mệt mỏi rồi chăng?
"Đúng rồi, tiểu sư muội, lúc nãy em có nói... em không định yêu đương thời đại học... vì nguyên nhân đặc thù gì sao?" Triệu Dục Xuyên lơ đãng hỏi.
Vừa rồi Cố Hoài đến đây, nên cắt đứt lời của Kỳ Nguyệt.
Kỳ Nguyệt gãi gãi đầu: "À, vấn đề này... Thật ra không có nguyên nhân gì đặc biệt, lý do thứ nhất là vì em bận quá không có thời gian, nguyên nhân thứ hai là do em định sau khi tốt nghiệp sẽ trở về quê, giúp đỡ quê hương trong khả năng của mình... Nếu yêu đương ở đây, vậy không phải đã định sẵn kết quả rồi sao? Làm chậm trễ người ta nhiều năm thật không tốt... cho nên tạm thời em không nghĩ đến chuyện đó..."
Sau khi tốt nghiệp vài tháng cô sẽ về quê, cho nên đã định bảo trì sự độc thân suốt mấy năm đại học.
Triệu Dục Xuyên gật đầu, thần sắc dường như có chút tiếc nuối: "Thì ra là thế, anh có thể hiểu. Thật ra anh vừa chia tay với bạn gái, bạn gái anh chuẩn bị đến thành phố lớn phát triển, anh muốn tiếp tục làm nghiên cứu khoa học, bọn anh tranh cãi nhiều lần vẫn không có kết quả, ai cũng không có cách thuyết phục đối phương, cuối cùng, chỉ có thể chia tay..."
"Cho nên, anh cảm thấy, thấu hiểu nhau và chung chí hướng quả thật rất quan trọng..." Triệu Dục Xuyên vừa nói vừa đảo mắt nhìn Kỳ Nguyệt.
Kỳ Nguyệt gật gù, phụ họa theo: "Đúng thế..."
Triệu Dục Xuyên ho nhẹ một tiếng: "Tiểu sư muội, anh nhớ quê em ở thành phố Ngân, rất gần đây đúng không?"
Kỳ Nguyệt: "Đúng vậy, nếu không phải lần này không đủ thời gian, em đã về quê thăm nhà rồi!"
Triệu Dục Xuyên cao hứng nói: "Vậy sau này em về quê, có thể thường xuyên qua đây tìm anh chơi! Giang Thành có rất nhiều nơi chơi vui, lần này quả thật hơi gấp, lần sau anh có thể đưa em đi nhiều nơi khác!"
Kỳ Nguyệt bị sự nhiệt tình hiếu khách của Triệu Dục Xuyên làm cảm nhiễm, cũng cười nói: "Được! Vậy cảm ơn Triệu sư huynh!"
"Khách khí gì chứ!"
...
Kỳ Nguyệt cùng Triệu Dục Xuyên nói chuyện rất hợp ý, Cố Hoài vẫn im lặng nướng khoai.
Tuy vậy, Triệu Dục Xuyên vẫn không cảm thấy gì, loại thần tiên như Cố Hoài, cao lãnh một chút cũng là chuyện thường tình.
Nhưng ba người cùng vây quanh đống lửa nướng khoai tây, không khí còn khá hòa hợp, vì thế Triệu Dục Xuyên thuận miệng hỏi một câu: "Đúng rồi tiến sĩ Cố, nghe giáo sư Thẩm nói cậu vẫn luôn độc thân, vì sao cậu độc thân lâu vậy rồi mà vẫn không nói chuyện yêu đương? Cậu dễ có bạn gái mới đúng chứ! Điều kiện của cậu tốt vậy mà!"
Kỳ Nguyệt cũng khá tò mò, theo bản năng nhìn sang Cố Hoài: "Đúng vậy, vì sao cậu không yêu đương?"
Cố Hoài rút ra một củ khoai tây đã nướng chín, chậm rãi lột vỏ nó, sau khi lột sạch vỏ, anh dùng khăn giấy bọc lấy nửa củ đưa cho Kỳ Nguyệt.
Kỳ Nguyệt nhận lấy theo bản năng: "A, cảm ơn..."
Sau khi đưa khoai tây cho Kỳ Nguyệt, Cố Hoài mới nhìn về phía Triệu Dục Xuyên, nhàn nhã đáp: "Tôi không nói chuyện yêu đương, bởi vì, Kỳ Nguyệt tạm thời không nghĩ đến chuyện yêu đương."