Edit: Vân Linh Nhược VũThẩm phu nhân hơi biến sắc, dường như có chút lo lắng, bà suy nghĩ rồi nói: "Ôi, thật có duyên, mợ nhớ lúc nhỏ A Hoài từng ở thành phố Ngân một đoạn thời gian! Nơi nó ở hình như được gọi là... thung lũng Đào Nguyên thì phải!"
Kỳ Nguyệt kinh ngạc: "Là thôn ở thung lũng Đào Nguyên sao? Đó... đó là quê của cháu!"
Thẩm phu nhân cũng lộ vẻ ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ: "Vậy sao! Nói không chừng con và A Hoài đã từng gặp nhau rồi đó!"
Kỳ Nguyệt nhìn thoáng qua Cố Hoài: "Thôn cháu ở rất ít dân cư, quả thật rất có khả năng từng gặp."
Kỳ Nguyệt và vợ chồng giáo sư Thẩm trò chuyện nhiều như vậy, Cố Hoài lại đột nhiên khôi phục trạng thái "tu tiên", vẫn luôn im lặng không nói.
Kỳ Nguyệt không cảm thấy có gì bất thường cả, dù sao đây cũng là trạng thái bình thường của Cố Hoài.
Cơm nước xong xuôi, lại bị vợ chồng giáo sư Thẩm kéo đi nói chuyện nửa ngày, Kỳ Nguyệt mới tạm biệt rồi rời đi.
Đang muốn đi, Cố Hoài nhắc nhở một câu: "Sách đâu?"
"Sách... à đúng... sách!" Kỳ Nguyệt vội vàng móc ra một cuốn sách tham khảo về di truyền thực vật, khẩn trương nhìn giáo sư Thẩm: "Giáo... giáo sư Thẩm! Ngài có thể kí tặng cháu một chữ kí không?"
Giáo sư Thẩm cười đón lấy sách: "Việc này có gì không thể chứ."
Kỳ Nguyệt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, móc một cây bút máy đưa sang.
Giáo sư Thẩm nhận lấy bút mấy, viết một câu chúc bình dị: Chúc bạn học Kỳ Nguyệt có tiền đồ như gấm, nhân duyên mỹ mãn!
"Như vậy được chứ?" Giáo sư Thẩm hỏi.
"Được được! Chỉ cần là ngài viết đều được!" Kỳ Nguyệt ôm chặt sách như nhặt được báu vật!
Chữ kí đặc biệt!
Đây là chữ kí đặc biệt trong truyền thuyết sao!
Kỳ Nguyệt vui vẻ cảm ơn: "Cảm ơn giáo sư Thẩm chúc phúc! Mượn lời chúc tốt đẹp của ngài!"
May nhờ Cố Hoài nhắc nhở, bằng không cô đã quên mất việc quan trọng nhất vì kích động rồi!"
...
Tận đến khi xuống dưới lầu, biểu cảm của Kỳ Nguyệt vẫn lân lân như nằm trên mây, hạnh phúc khôn nguôi.
Trong bóng đêm, Kỳ Nguyệt nhịn không được mà nhìn lên sao trời trên đỉnh đầu cảm thán: "Trời ơi! Hạnh phúc quá đi mất! Có điều, hình như đã cọ một ít đãi ngộ của bạn gái cậu rồi!"
Vừa rồi cô luôn muốn giải thích, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Huống chi vợ chồng giáo sư Thẩm lại không nói rõ cái gì, cô đột nhiên giải thích cũng hơi kì quái.
Có điều cô nghĩ, lỡ vợ chồng giáo sư Thẩm hiểu lầm thật, Cố Hoài cũng sẽ giải thích.
Cố Hoài nhìn cô: "Hi vọng không gây rắc rối cho cậu."
Kỳ Nguyệt nghe không hiểu: "Hả? Vì sao lại gây rắc rối cho tớ?"
Cố Hoài: "Sợ cậu nhận được đãi ngộ quá cao khi lần đầu tiên diễn tập gặp ba mẹ chồng, về sau sẽ cảm thấy chênh lệch quá lớn."
Kỳ Nguyệt: "Ặc, chuyện này... hẳn sẽ không..."
Chờ đã, có thể sẽ đấy!!!
Đãi ngộ như giáo sư Thẩm đích thân xuống bếp chính là đãi ngộ siêu cấp vip pro!
Kỳ Nguyệt bẻ lái chữ "không", thành thật nhỏ giọng nói thầm: "Hẳn sẽ không... không phải không có khả năng..."
Cố Hoài cười nhẹ: "Xin lỗi. Có điều, biết đâu chừng sau này cậu sẽ tìm thấy đãi ngộ cao hơn."
Kỳ Nguyệt không tán đồng, mở miệng phản bác: "Sao có thể có đãi ngộ cao hơn chứ! Giáo sư Thẩm đích thân xuống bếp đó! Lại tặng chữ kí đặc biệt! Đãi ngộ này tuyệt đối lớn, tuyệt đối vip pro! Không chấp nhận phản bác!"
Cố Hoài: "Vậy sợ rằng không còn cách nào... trừ phi... cậu là bạn gái tớ."
Kỳ Nguyệt nhìn Cố Hoài một cái, ngưỡng mộ nói: "Hâm mộ bạn gái cậu còn không bằng hâm mộ cậu! Cậu của cậu là giáo sư Thẩm! Giáo sư Thẩm là cậu của cậu đó!"
Đôi mắt thâm thúy như mực của Cố Hoài phản chiếu màn đêm trước mắt, anh chậm rãi đi về phía trước, thản nhiên nói: "Nếu cậu là bạn gái tớ, giáo sư Thẩm cũng là cậu của cậu."