Dưới sự thuyết phục chung của nhiều người, cuối cùng cha Tiếu cũng đành chịu không để cậu con trai nhỏ hơn đến công ty để “trải nghiệm”. Ăn trưa xong, Lục Tri Hoài cùng hai người đứa con bị kéo vào phòng làm việc, cũng không biết mấy trăm triệu hợp tác thảo luận cái gì.
Tiếu Cảnh Nhiên không bị bọn họ đưa đi đùa vui vẻ nhàn nhã, một mình nghịch điện thoại di động trên sô pha.
Không có gì để làm, cậu bắt đầu trò chơi một lần nữa, nhưng Tần Ngữ San đã kéo anh vào đội ngay khi cậu nhấp vào.
"Yo? Đây không phải là Nhiên lão sư sao, người đang ở trên Weibo sao? Hôm nay sao không vẽ?" Tần Ngữ San mở mạch nói.
Tiếu Cảnh Nhiên nghe lời cô nói, cau mày hỏi: "Làm sao ngươi biết? Hotsearch vẫn chưa qua?"
"Không phải sao? Ta còn đang theo dõi ngươi! Và ta đã thâm nhập được vào miến đàn của ngươi, thật tuyệt vời phải không?"
Miến đàn? Cậu ấy không có nhiều người hâm mộ, thứ này ở đâu ra vậy? Tiếu Cảnh Nhiên rất bối rối và khó hiểu.
"Nói đến đây, cậu thật sự không nghĩ tới việc tiến vào làng giải trí. Ta đoán là có người từ công ty giải trí tới săn ngươi đúng không?"
Trong lúc hai người vừa nói chuyện, vừa vào giao diện trò chơi, Tiếu Cảnh Nhiên vừa nói nhẹ vừa thay đổi kỹ năng: "Ta không muốn đi, không có hứng thú."
“Tại sao?” Tần tiểu thư có vẻ rất khó hiểu, “Tiến vào trong ngành giải trí thì tốt như thế nào? Dễ dàng kiếm tiền đi. Hơn nữa của ngươi miến đang gào hét đòi ngươi phát trực tiếp đâu, Nhiên Nhiên lão sư đỉnh lưu đặt trước a!”
Tiếu Cảnh Nhiên chế nhạo: "Ngươi đã xem quá nhiều bộ phim truyền hình thần tượng? Còn đỉnh lưu đặt trước? Ta thậm chí không thể hát và nhảy. Ta có thể làm gì trên sân khấu? Có thể biểu diễn vẽ trước công chúng?"
Cậu đang cười nhạo chính mình, nhưng Tần Ngữ San lại mở ra một cái ý tưởng mới: "Được! Có thể lên sân khấu vẽ!"
Nàng hưng phấn nói: "Nhiên Nhiên, ngươi có định tham gia nam đoàn tuyển tú không? Ta sẽ để cho mấy đứa em gái của chúng ta bình chọn cho ngươi, nhất định sẽ bỏ phiếu cho ngươi vị trí C đầu vị!"
Tiếu Cảnh Nhiên không thèm để ý đến cô, vì vậy nhấc mí mắt lên nói: "Ngươi có thể có chút tinh thần thể thao điện tử được không? Nếu không đi gặp pháp sư ở giữa thì sẽ phát điên mất."
Tần Ngữ San lơ đễnh: "Ta thấy hắn bất động trung, hẳn là cũng cúp máy?"
Tiếu Cảnh Nhiên nhướng mày: "Ồ? Có chắc là hắn không gõ mắng ngươi?"
"Ách ..." Cô Tần lúc này mói vui vẻ chạy tới.
Hai người liên tiếp chơi mấy trận, thời gian trong trò chơi trôi qua nhanh chóng, cậu chưa kịp nhận ra thì tay đã hơi đau.
Tiếu Cảnh Nhiên bắt tay và định chơi tiếp thì điện thoại của cậu đã bị lấy mất.
Đối với một thiếu niên nghiện internet đang chơi game, bất ngờ bị lấy mất điện thoại di động chắc chắn là thử thách chết người nhất đối với cậu ta.
Cơn giận của thiếu niên nghiện Internet đột nhiên dâng trào, bất mãn ngẩng đầu lên, nhìn xuống bàn tay.
Nhìn thấy Lục Chí Hoài mím chặt môi.
"Ta xem ngươi chơi lâu như vậy, có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Cơn giận của thiếu niên nghiện Internet trong phút chốc biến mất, nhưng cậu vẫn bĩu môi nói: "Trả lại điện thoại cho ta, chúng ta đang đánh một trận chiến đội, ta không thể thua cái này!"
Lục Tri Hoài rũ mắt xuống, nói: "Không, chơi xong tay bị đau, trước tiên nghỉ ngơi đi."
"Ngươi làm sao có thể như vậy quan trọng hóa vấn đề ..." Tiêu Cảnh Nhiên lẩm bẩm nói, "Ta đánh vài phút nữa sẽ kết thúc cuộc chiến, nhanh lên giao cho ta."
“Như vậy cũng không được.” Lục Tri Hoài ngồi xuống bên cạnh cậu, “Ta chơi cho ngươi.”
Hắn lấy điện thoại di động vừa giật được từ Tiếu Cảnh Nhiên, nó hiện ra một màn hình đen giao diện chết chóc.
Lục Tri Hoài: "..."
Tự dưng thấy tội lỗi: Sao chưa kịp chơi đã chết?
Còn chưa kịp nói hết lương tâm cắn rứt của mình, giọng nói suy sụp của Tần Ngữ San từ đầu dây bên kia truyền đến: "Tôi thực sự ăn xong các ngươi cẩu lương! Hai người có thể lấy một chút tinh thần thể thao điện tử được không? Đánh đoàn chiến đấu, các ngươi như thế nào còn phải chọn lúc này để tán tỉnh nhau? 24 giờ một ngày không đủ để các ngươi chọn? "
Tiếu Cảnh Nhiên: "..."
Khó chịu đụng phải cánh tay người bên cạnh: "Đánh nghiêm túc, sống lại."
Lục Tri Hoài tỉnh táo lại, nhanh chóng đáp lại hai tiếng: "Ồ, tốt."
Sự thật đã chứng minh rằng không có nền tảng nghĩa là không có nền tảng. Ngay cả khi Lục Tri Hoài từng là học sinh số một trong khuôn viên trường quanh năm, hắn thực sự không có tài năng đó trong trò chơi, đặc biệt là một tân binh thuần túy không thể chịu đựng được. Trong trò chơi cao cấp, một loạt các hành động hãm hại đồng đội đã khiến Tiếu Cảnh Nhiên, một chuyên gia thể thao điện tử, người từng mang quốc phục làm người đi rừng, phải choáng váng.
Đồng đội càng nhìn càng sững sờ, tựa hồ không hiểu làm sao mà hai đùi đối diện lại đột nhiên có thể thực hiện nấu ăn tại chỗ.
Đồng đội: "Người đi rừng thay đổi người chơi? Thao tác này không phải chơi bằng chân phải không?"
Tần Ngữ San kiên nhẫn giải thích: "Tay cậu ấy đau? Là chồng cậu ấy đánh hộ cậu ấy."
Đồng đội: "Chồng này tốt quá phải không? Nếu không vẫn là đổi một cái chồng đi".