Tiếu Cảnh Nhiên thất thần, nửa phần não bị rượu gây mê không thể phân biệt được lúc này đang ở hiện thực hay trong mơ.
Cậu chỉ cảm thấy toàn thân rất nóng, cả người đều bị một vòng ôm quen thuộc quấn lấy khiến cậu muốn ôm thật chặt.
Vì vậy, theo bản năng, cơ thể nghiêng về phía trước.
"Anh nhớ em rất nhiều, bảo bối ..." Giọng nói trầm thấp và từ tính của người đàn ông rơi vào tai cậu, như làn gió nhẹ trôi trên mặt hồ.
Tiếu Cảnh Nhiên mở mắt ra và bắt gặp đôi mắt hoa đào sâu thẳm và đẹp đẽ ấy.
“Em cũng nhớ anh.” Tiếu Cảnh Nhiên xoa trán và thì thầm, “Chồng—”
Cậu bám lấy "Người trong mộng" đang xuất hiện trong vòng tay mình, và thảng thốt, "Giấc mơ này rất thật ... y như thật."
Lục Tri Hoài rất thích người vợ nhẹ giọng nói này, nhéo eo cậu, nhẹ giọng dỗ dành, "Cục cưng, gọi lại cho anh."
Tiếu Cảnh Nhiên vùi đầu vào vòng tay hắn, mở đôi môi nhợt nhạt: "Chồng—"
"Chồng, chồng, chồng..."
Loạt giọng nói ôn nhu này lướt qua như bông bồ công anh, Lục Tri Hoài chỉ cảm thấy trái tim mềm nhũn, làm sao chịu được, ôm lấy gò má ửng hồng hôn lên.
Tiếu Cảnh Nhiên cũng rất hợp tác ôm lấy cổ hắn, và cơ thể cậu phản ứng theo bản năng.
Trên môi là sự mềm mại mà hắn đã bỏ lỡ nhiều ngày, với hương vị thơm ngon mà sau khi ăn vào sẽ không bao giờ quên, giống như một loại độc dược xinh đẹp, dù biết không nên nhiễm vào nhưng hắn vẫn không thể không mê đắm. trong đó.
Nhưng vào lúc này, hắn đã nếm được mùi rượu thơm dịu trong vị ngọt quen thuộc này.
Tiếu Cảnh Nhiên hôm nay uống rượu?
Thảo nào cậu ngủ rất sâu, vừa mở mắt đã nhìn thấy hắn rồi cứ ngỡ mình đang nằm mơ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Tri Hoài khẽ động, hắn nhẹ nhàng buông người trong tay ra.
Tiếu Cảnh Nhiên dường như vẫn còn đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào đó, trên má ửng hồng, hơi thở có chút không đều. Lúc này, cậu đột nhiên bị đẩy ra, mở mắt ra có chút nghi hoặc cùng bất mãn.
Đôi mắt cậu chứa đầy hơi nước, như một lớp sương mỏng, đôi môi ửng hồng vì nước, trông có vẻ suy yếu.
Lục Tri Hoài vươn tay xoa xoa tóc, nhẹ giọng hỏi: "Uống rượu?"
Tiếu Cảnh Nhiên bối rối nghĩ rằng "Lục Tri Hoài" trong giấc mơ này thậm chí sẽ hỏi cậu nếu cậu uống rượu, điều này khác với những giấc mơ trước đây của cậu.
Cậu nằm trên vai hắn và tự tin ngụy biện: "Ta không uống rượu."
“Còn nói không uống.” Lục Tri Hoài mở miệng cười, “Vị rượu đầy ở trong miệng.”
Câu này thành công giẫm lên đuôi mèo con, Tiếu Cảnh Nhiên nghiêng đầu, há mồm cắn vào vai hắn, lớn tiếng nói: "Cẩu nam nhân ... trong mơ dám bắt nạt ta..."
Cảm giác nóng ẩm dính vào làn da qua lớp vải của bộ đồ ngủ, Tiếu Cảnh Nhiên khi cắn hắn cũng không dùng lực, khi răng cắn vào vai hắn, chỉ có cảm giác ngứa tê tái, giống như một loại tán tỉnh khác.
Lục Tri Hoài cụp mắt nhìn người đang nằm trên vai mình, trên gương mặt có chút say, vết say ửng hồng trên gò má khiến hắn bồn chồn vì mê muội.
Hắn bình tĩnh lăn quả táo Adam của mình và ra hiệu đứng dậy.
Vừa mới cong một chân, liền bị tiểu tổ tông ôm chặt, hung hăng ra lệnh: "Không được đi!"
Lục Tri Hoài phải nhỏ giọng dỗ dành, "Nhiên Nhiên, anh đi lấy thuốc giải rượu cho em."
“Đừng đi!” Người nào đó bá đạo vòng tay qua eo hắn, dùng cả tay lẫn chân, dựa vào hắn như một con bạch tuộc không chịu để hắn xuống giường.
"Nhiên Nhiên ..." Lục Tri Hoài bị cậu kéo không thoát ra được, đành phải làm theo ý của tổ tông, "Được rồi, ta sẽ không rời đi."
Này còn kém không nhiều lắm! Tiểu tổ tông hài lòng gật đầu, tiếp tục ra lệnh, "Ôm ta!"