...
Phía trước bị Lục Tri Hoài nuôi đến kén ăn, và những ngày này cậu không quen ăn thức ăn do dì Hề nấu. Bây giờ cậu có thể nếm lại mùi vị quen thuộc, cảm giác thèm ăn của Tiếu Cảnh Nhiên đã cải thiện rất nhiều.
Trong khi Lục Tri Hoài tiếp tục phục vụ rau cho cậu, cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông đối diện, và càng nhìncàng cảm thấy gầy đi.
Nghe dì Hề nói trước đây cậu không quen với đồ ăn cô ấy làm, ngày nào cũng đi chơi sớm về muộn, chế độ ăn uống cũng không đều đặn.
“Sao mấy ngày nay giảm cân nhiều như vậy, ăn không ngon?” Lục Tri Hoài ánh mắt đầy xót xa, gắp thêm hai miếng xương sườn vào bát, “Ăn nữa đi, trên mặt không còn một miếng thịt nữa.”
Lục Tri Hoài hạ quyết tâm. Để bù đắp da thịt trên gương mặt của cô vợ nhỏ.
Tiểu kiều thê không hợp tác: "Ta muốn giữ dáng và trông đẹp nếu gầy hơn".
Lục Tri Hoài cau mày và vặn lại: "Gầy chỗ nào đẹp? Vẫn là béo điểm hảo, sờ lên xúc cảm đều rất tốt."
Vừa dứt lời, liền bị tiểu tổ tông đỏ mặt đá vào gầm bàn.
Sau bao nhiêu ngày, cuối cùng cũng có một bữa ăn thoải mái, thậm chí một phần khó chịu trên người cũng tan biến đi rất nhiều.
Tiếu Cảnh Nhiên nằm nghiêng trên ghế sô pha nghịch điện thoại, tận hưởng sự phục vụ của người nào đó xoa eo và ấn chân của mình, mở một mắt nhắm một mắt trước hành vi sờ sờ của hắn hết lần này đến lần khác.
“Em có thấy thoải mái hơn không?” Kỹ thuật viên Lục chuyên cần hỏi.
Tiếu Cảnh Nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động quẹt một đoạn video nhỏ, nghe thấy lời hắn, cậu đáp: "Không sao."
Nhưng nghĩ không thể cứ thế buông tha cẩu nam nhân như thế này, không chừng lần sau sẽ cực hơn nên cậu nhẹ nhàng nói thêm: "Ấn lại cho ta"
“Tốt!” Kỹ thuật viên Lục nhấn mạnh hơn ngay khi VIP khách hàng lên tiếng.
Tiếu Cảnh Nhiên cảm thấy rất thoải mái, cả kinh mạch như được mở ra, không khỏi thắc mắc: "Trước kia còn học quá xoa bóp?"
Thủ pháp đều so được với chuyên nghiệp.
Lục Tri Hoài cong môi nhìn cậu cười: "Phía trước gặp được quá một cái tinh thông xoa bóp lão sư phụ, nhà đến vô sự cùng hắn học hai chiêu."
Không nghĩ tới cư nhiên còn vừa lúc hữu dụng.
Tiếu Cảnh Nhiên nghe xong, không khỏi thở dài: "Quả nhiên là ngươi, tài hoa vẹn toàn!"
Lục Tri Hoài mơ hồ trừng mắt với cậu: "Cám ơn lão bà khích lệ."
"Ách ……"
“Chiều nay chúng ta đi hẹn hò không?” Lục Tri Hoài hỏi đột ngột.
Tiếu Cảnh Nhiên nằm nghiêng với chiếc điện thoại, tò mò hỏi: "Sao tự nhiên lại đi hẹn hò vậy?"
“Em có thời gian đi cùng anh không?” Lục Tri Hoài giật giật tóc, nhẹ giọng nói: “Muốn đi chơi không?”
Tiếu Cảnh Nhiên chớp mắt và gật đầu, "Đi."
Hai người thay quần áo và chuẩn bị đi ra ngoài, lúc đó Tiếu Cảnh Nhiên mới nhớ ra một việc quan trọng.
"Anh định chơi ở đâu?"
Lục Tri Hoài kéo cậu lại, thu dọn cổ áo chưa hoàn chirnh của cậu, cười bí hiểm, "Khi nào đến nơi thì sẽ biết."
Nhìn thấy hắn thần bí, Tiếu Cảnh Nhiên không khỏi có chút tò mò và mong đợi trong lòng.
Cẩu nam nhân nói như vậy thần bí, sẽ không là cho cậu cái gì kinh đi, tuy rằng nói không quan tâm lắm ... Nhưng là trong lòng không khỏi có chút tâm viên ý mãn.
Kết quả là sau khi chờ một lúc lâu, trợ lý của Lục Tri Hoài đột nhiên gọi điện đến và nói rằng công ty đang có việc gấp.
Tiếu Cảnh Nhiên: "..."
Lục Tri Hoài nắm tay lái, bất lực nói: "Ta muốn đến công ty trước."
“Không sao, công việc quan trọng.” Tuy rằng có chút thất vọng, nhưng Tiếu Cảnh Nhiên không phải không nói lý.
“Tìm một trạm dừng bên đường thả em xuống, em sẽ đi tìm đám người San San chơi.” Dù sao cũng đã ra ngoài, còn đặc biệt chọn ra bộ quần áo mới mua hai ngày trước, không nên lãng phí.
Lục Tri Hoài nắm nhẹ tay cậu, quay đầu lại, chờ mong nói: "Không bằng ... theo anh cùng đi công ty đi?"
"Ta đi ngươi công ty làm gì? Ta lại không cần đi làm." Tiếu Cảnh Nhiên cau mày hỏi.
“Sẽ không lâu đâu, khi nào xong việc anh sẽ đưa em đi chơi.” Lục Tri Hoài trấn an.
Tiếu Cảnh Nhiên bị giằng xé giữa việc đi chơi game với bạn thân hay đến công ty đợi chồng tan sở, sau đó anh bỏ rơi người cũ không chút do dự và nói: "Được rồi, ta đi theo ngươi đến công ty."
Nhìn thấy cậu đáp ứng, Lục Tri Hoài nhướng mày: "Lão bà thật tốt!"
Tiếu Cảnh Nhiên đỏ mặt trước xưng hô của hắn, nhìn hắn một cái nhìn đầy quyến rũ: "Ngươi có thể đổi cách xưng hô được không?"
Gọi kiểu này là được khi đang tán tỉnh trên giường, nó không nên được phép gọi bậy vào ban ngày!
Nếu vạn nhất thành thói quen, làm trò trước mặt người khác như vậy một hai câu, cậu còn mặt mũi gì để gặp người.
Lục Tri Hoài không lo lắng nhiều như cậu, vì vậy cong lông mày và nói, "Đã biết, bảo bối -"
Tiếu Cảnh Nhiên: "..."
Cậu vừa rồi thật sự là đầu óc bị co lại mới có thể lựa chọn đáp ứng cùng hắn đi đến công ty.
Mất hơn 20 phút xe mới đến được tầng dưới của Gia Húc.
Qua cửa kính ô tô, Tiếu Cảnh Nhiên từ xa liếc nhìn tòa nhà sầm uất ở trung tâm thương mại này, trong lòng dấy lên một cảm giác thân quen khó hiểu.
Thật kỳ lạ, cậu rõ ràng là chưa từng đến đây bao giờ.
“Sao vậy?” Lục Tri Hoài hỏi.
Tiếu Cảnh Nhiên lắc đầu lia lịa: "Không biết tại sao, ta luôn cảm thấy mình đã từng ở đây."
Lục Tri Hoài cười tủm tỉm: "Đương nhiên là em đã từng đến đây rồi. Em thường xuyên đón anh tan sở, em không nhớ sao?"
Sau khi hắn nói xong, giọng điệu của cậu dừng lại, khi nghĩ lại, Tiếu Cảnh Nhiên thực sự không nhớ ra.
Tiếu Cảnh Nhiên cụp mi xuống và dường như đã nghĩ đến điều này.
Không có dấu hiệu nào cho thấy cậu có thể nhớ lại ký ức mà cậu đã mất với Lục Tri Hoài cho đến tận bây giờ. Đôi khi cậu nghi ngờ tính xác thực của quá khứ.
“Đến rồi, xuống xe trước đi.” Trong lòng yên lặng, Lục Tri Hoài lên tiếng trước.
Hai người xuống xe, Lục Tri Hoài ném chìa khóa cho nhân viên bảo vệ ở cửa, nhân viên bảo vệ bắt lấy ngay lập tức, cầm lấy chìa khóa rồi đi vào chỗ đậu xe.
Những người còn lại cùng nhau cúi chào và kính cẩn nói: "Lục tổng, phu nhân."
Tiếu Cảnh Nhiên da đầu tê dại vì tiếng gọi phu nhân này, hai tay chật vật muốn thoát ra khỏi lòng bàn tay ai đó, hạ giọng nói: "Đừng như vậy cao điệu, công ty đâu!"
Cao điệu sao? Lục Tri Hoài nhướng mày.
Sau đó ghé vào tai cậu nhẹ giọng trêu chọc: "Nhiên Nhiên, lúc trước em tới công ty, nắm ta từ tầng cao nhất đi xuống lầu một thời điểm công nhân nhóm liền đều nhận thức em, không nghĩ cao điệu cũng khó!"
Tiếu Cảnh Nhiên: "?"
Cậu lúc trước đã trải qua chuyện này?
Tuy nhiên, đây không phải là xấu hổ nhất, xấu hổ hơn ở phía sau.
Khi Tiếu Cảnh Nhiên được đưa đến phòng khách của văn phòng Lục Tri Hoài và nhìn thấy bức tranh thân mật đối diện với giường, cậu lập tức bùng nổ.
Cậu trợn to hai mắt không dám tin: "Bức tranh này là do ta vẽ?"
Lục Tri Hoài dựa vào cửa cười gật đầu, "Nghĩ cái gì?"
Có người đột nhiên nổi giận: "Cho dù là ta vẽ, vậy ngươi cũng không thể treo ở đây!"
“Ta cũng không muốn.” Lục Tri Hoài giả vờ nói: “Nếu không treo, sẽ có người tức giận.”
Hai má Tiếu Cảnh Nhiên nóng bừng khi hắn nhìn chằm chằm vào cậu, và một linh cảm xấu tràn ngập trong lòng: "Người đó ... không thể là ta đi?"
Lục Tri Hoài khóe miệng khẽ nhếch: "Ừ!"
"Phu nhân--"
Tiếu Cảnh Nhiên: "..."
Cứu mạng! Cậu mất trí nhớ kia đoạn thời gian đến tột cùng đều phạm chút cái gì?
Tác giả muốn nói:
Nhiên Nhiên: đi ra hỗn quả nhiên đều là phải còn T_T;
Trong bảo khố tử nhóm, chuyên mục dự thu “Tiểu tác phẩm hoài nhân vật phản diện đại lão nhóc con” cầu cất chứa một chút - = 3 =
Giản Phồn xuyên vào cuốn sách, và trở thành nhân vật phụ nam hỗ trợ cho vật hy sinh trong văn bản chiến tranh kinh doanh.
Vật hy sinh yêu sâu sắc nam chính trong thư, cũng vì yêu mà không ngại hi sinh bản thân, tình địch sinh tử của nam chính - nhân vật phản diện lớn nhất trong bài này đã có vợ, chỉ để cướp thông tin cho nam nhân vật chính.
Kết quả là ngay ba chương đầu anh đã bị kẻ thủ ác tóm gọn và tống vào ngục để chết một cách thê thảm.
Sau khi đọc cốt truyện đơn giản và phức tạp: Đi đến bộ não tình yêu của nm! Ai yêu phải bất công lớn như vậy, dù sao hắn cũng không đúng!
Cũng may là hắn xuyên qua còn quá sớm, nam phụ vật hy sinh còn chưa bắt đầu đánh cắp thông tin tình báo.
Giản Phồn: Ta mẹ nó chạy nhanh chạy!
Trước khi chạy, anh gặp người chồng tiện nghi của mình, Lí Tư Viễn - mĩ cường thảm đại nhân vật phản diện.
Nhìn gương mặt điển trai, thân hình tỷ lệ vàng, khí chất lạnh lùng và khổ hạnh toát ra từ toàn thân ...
Cứu mạng! Người đàn ông này quả thực là Nữ Oa dẫm lên mọi quan điểm thẩm mỹ của anh ta.
Giản Phồn nuốt nước bọt mà không hy vọng: không phải là không thể trở thành một tên cặn bã;
Nhan cẩu Giản Phồn không muốn bỏ chạy.
Anh ta đã ngã bài, anh ta là một lão háo sác, anh ta tham lam thân thể của người khác.
Có như vậy suất lão công còn trộm cái gì tình báo a! Muốn làm hắn không thể so muốn làʍ t̠ìиɦ hương sao?
Muốn làm hoàn tái chạy, thích méo
Hắc hắc!
...
Lí Tư Viễn từ lâu đã biết kẻ thù của mình sắp đặt người vợ bé nhỏ của cuộc hôn nhân gia tộc, thậm chí còn biết rằng người đàn ông này rất yêu kẻ thù của mình.
Vì vậy, từ khi chưa kết hôn, trong lòng hắn đã đầy chán ghét và đề phòng anh.
Ngày tân hôn, nhìn cậu đẹp trai tuấn tú trên giường, lạnh lùng cảnh cáo: "Nhớ kỹ thân phận của ngươi!"
Thiếu niên hai má hơi ửng đỏ, ngượng ngùng cười cười: "Người ta biết đến, người ta là ngươi người thôi!"
"Lão công--"
Lí Tư Viễn, da đầu tê dại sau khi bị lão bà quyến rũ gọi: "..."
Hắn chưa kịp định thần lại thì người đàn ông trên giường đã nháy mắt với anh, mu bàn chân gầy và trắng nhẹ nhàng cọ vào quần hắn, tư thế quyến rũ và giọng điệu hấp dẫn: "Tới sao bảo bối!"
"Đêm nay, chúng ta đến ngoạm điểm nhân không đồng dạng như vậy."
Lí Tư Viễn:? ?
Tại sao cô vợ tiện nghi này lại khác xa với người ta đồn đại?
Cốt truyện đã đi được nửa chặng đường, và sau khi đạt được thứ anh ta muốn, Giản Phồn tính ngày, và anh ta quyết định đã đến lúc mặc quần vào và chạy.
Tuy nhiên, khi chạy được nửa chặng đường, thấy bụng mình ngày càng to ra không thể giải thích được——
Giản Phồn biểu tình vỡ òa: "..."
Không đúng! Này cẩu nội dung vở kịch không đúng! ! Đâu có thương chiến đâu! Như thế nào biến đam mỹ sinh tử?
Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!