Lục Tri Hoài nhìn người vợ xinh đẹp không chịu cùng mình thân mật, trong lòng thở dài bất lực.
Hắn hối hận đã sẵn sàng đồng ý cho cậu tham gia chương trình tạp kỹ.
Mặc dù, đêm hắn vẫn được ôm vợ ngủ.
Nó chỉ là ngủ theo đúng nghĩa đen, và nó cũng là ôm theo đúng nghĩa đen.
Chỉ một đêm thôi, hãy kiên nhẫn. Lục tổng vòng tay ôm ôn hương mỹ nhân trước mặt và tự thôi miên mình.
Sáng hôm sau, sau khi làm việc nhiều đêm liên tục, Tiếu Cảnh Nhiên, người cuối cùng đã ngủ một giấc vào đêm qua, cảm thấy sảng khoái và tràn đầy năng lượng.
Điều này cho thấy rằng việc miệt mài quá độ quả thật không tốt.
Cậu chớp mắt, quyết định giám sát Lục Tri Hoài để kiềm chế bản thân.
Sau khi ngủ dậy, stylist cậu đã hẹn trước đó cũng vội vàng chạy đến.
Tiếu Cảnh Nhiên luôn coi trọng hình tượng của bản thân, chưa kể hôm nay còn là ngày quay cảnh quay quảng cáo, tuy rằng đây chỉ là một chương trình tạp kỹ trực tuyến, nhưng tất cả đều hướng vào cư dân mạng trên toàn quốc, cậu tất nhiên phải đạt được tinh xảo đến từng sợi tóc, tuyệt không lưu lại lịch sử đen trên Internet.
Mất thời gian mới có kết quả, hiệu quả trang điểm trong gần hai tiếng đồng hồ thật tuyệt vời, ngay cả dì Hề cũng kinh ngạc đến mức không nói nên lời khi nhìn thấy.
Điều bà nghĩ trong lòng là may mà Lục thiếu đi làm trước, nếu không sẽ không đành lòng để phu nhân ra ngoài.
Tiếu Cảnh Nhiên nhìn mình trong tấm gương lớn toàn thân trong phòng áo choàng, người tinh tế đến mức không thể nhận ra một lỗi nào, và chớp chớp mắt, rõ ràng là rất hài lòng với diện mạo hôm nay.
Tuy nhiên, vì hôm nay trang điểm khá lâu nên khi đến địa điểm ghi hình của đoàn chương trình, cậu đã đến hơi muộn, nhưng rất may là cũng đã không đến muộn.
Những vị khách vốn đang ở trong khu chờ nghe thấy động tĩnh, tò mò nhìn ra ngoài cửa, khi nhìn thấy người thanh niên xuất hiện ở cửa, tất cả đều sững sờ.
Người đứng ở cửa mặc một chiếc áo khoác lanh màu đơn giản và mỏng manh, anh ta cao ráo, đẹp trai, với đôi mắt và lông mày thanh tú, làn da trắng nõn càng ngày càng hồng hào.
Ý bạn không phải là anh chàng này là một tay nghiệp dư? Tại sao một chàng trai đẹp như vậy lại ở đây?
Nhưng khuôn mặt đó thực sự rất sống động, đây có phải là để ra mắt thông qua một chương trình tạp kỹ?
Vậy thì anh ta nên đến dự tuyển tú bên cạnh, tại sao lại chạy đến cái lữ hành như này?
Tâm trạng của mọi người rất phức tạp, nhưng Tiếu Cảnh Nhiên vẫn hào phóng mỉm cười với họ, chào hỏi.
Cậu nhìn vào căn phòng có những người có ngoại hình khác nhau, và tự tìm một góc để ngồi xuống.
Bên cạnh cậu, một thanh niên khôi ngô trạc tuổi đi tới, nói với cậu: "Anh cũng là nghiệp dư à?"
Tiếu Cảnh Nhiên mỉm cười và gật đầu: "Vâng."
“Tôi cũng vậy.” Anh chàng đẹp trai cười toe toét và đưa tay về phía anh, “Tên tôi là Kim Việt, tôi là một nghệ sĩ guitar và nghiệp dư được tổ tiết mục mời tới.”
Tiếu Cảnh Nhiên rũ xuống lông mi, đưa tay ra bắt lấy anh, lễ phép nói: "Tiếu Cảnh Nhiên."
Tuy nhiên, cậu không quen kể với người lạ quá nhiều về mình nên cũng không giới thiệu nhiều. Cậu đưa mắt nhìn những người xung quanh và ngạc nhiên nói: “Còn khách mời nào chưa đến?”
Cậu cho rằng mình đã đến rất muộn, ghi hình còn chưa bắt đầu, chứng tỏ còn có người chưa tới?
Kim Việt bĩu môi và nói nhỏ với cậu, "Nghe nói vẫn còn một vị đại lão đâu! Chỉ cần đợi hắn, và việc ghi âm sẽ không bắt đầu trừ khi hắn đến."
Tiếu Cảnh Nhiên gật đầu rõ ràng và nhìn sang một bên, nhưng nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc.
Một người là nữ diễn viên thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh rộng rồi dần lùi xa trong mắt công chúng, bên cạnh là cái thường xuyên ở internet kịch lý hỗn cái nhìn quen mắt ba bốn tuyến hoa nhỏ.
Tống Giai Doanh nhìn thấy Tiếu Cảnh Nhiên nhìn sang và mỉm cười lịch sự với cậu. Nữ diễn viên bên cạnh Từ Vi Khước chỉ khẽ liếc mắt nhìn cậu rồi quay đi, không biết là đang tâm tình không tốt, hay chỉ là đang kiêu ngạo.
Ngay khi Tiếu Cảnh Nhiên đang quan sát hoàn cảnh xung quanh, cậu cảm thấy có một ánh mắt thù địch đang nhìn chằm chằm vào mình từ phía bên phải, sự hiện diện mạnh mẽ đến nỗi cậu khó có thể không nhận ra.
Vì vậy, cậu cũng liếc nhìn sang bên phải, và nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc thời trang sành điệu.
Trông anh ta cũng rất ... lạ, cằm nhọn hoắt như dùi, hai mí mắt to kiểu châu Âu rất nhân tạo, đặc biệt là gương mặt trắng bệch như thể vừa thoa hai cân bột.
Tiếu Cảnh Nhiên nổi da gà khi nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, và không thể hiểu sự thù địch của anh ta đối với cậu đến từ đâu.
Không phải anh ta này bộ dạng do cậu làm?
Tại đây, bạn mới mà cậu vừa gặp đã kiên nhẫn giải thích với anh: "Người đó là Tề Tử Tuấn, anh ấy là một cái nhan giá trị chủ bá và anh ấy cũng thuộc nhóm nghiệp dư của chúng ta."
"Nhưng danh tiếng của anh ấy hẳn là lớn nhất trong nhóm chúng ta. Weibo có gần 8 trăm vạn người theo dõi!"
Nhan giá trị chủ bá? Liền này? Chỉ như thế này, có thể đương nhan giá trị chủ bá?
Tiếu Cảnh Nhiên không hiểu và bị sốc.
Có phải vì anh ấy không hiểu về gu thẩm mỹ của cư dân mạng hiện nay? Loại khuôn mặt cứng nhắc của người nổi tiếng trên Internet dựa vào trang điểm và các bộ lọc làm đẹp thực sự có thể có 8 trăm vạn phấn!
Ngay khi Tiếu Cảnh Nhiên và Kim Việt đang thảo luận về Tề Tử Tuấn, Tề Tử Tuấn cũng đang chú ý đến phía họ.
Vốn dĩ anh cho rằng với ngoại hình và độ nổi tiếng của mình, dù không thể cạnh tranh trong nhóm ngôi sao nhưng nhất định sẽ là người giỏi nhất trong nhóm nghiệp dư. Ngay cả tài khoản tiếp thị cũng đã được mua, và khi thông báo được đưa ra, anh ấy đã sử dụng "Khách mời nhan giá trị cao nhất" để lấy động lực cho mình và tạo ra một lượt tìm kiếm nóng.
Nhưng anh không ngờ đoàn làm chương trình không biết ở đâu lại mời nhiều mỹ nam như vậy, lúc trước nhìn thấy Kim Việt anh đã cảm thấy bị dọa rồi, vừa nhìn thấy Tiếu Cảnh Nhiên thì anh lại càng khó chịu.
Với khuôn mặt của Tiếu Cảnh Nhiên, ngay cả khi cậu ta chỉ là một bình hoa, một số cư dân mạng sẽ mua nó. Và nhân thiết có giá trị cao mà anh ta tạo ra trước đây cũng sẽ trở thành như một trò cười dưới nền mệnh giá của cậu ta, bây giờ anh sao có thể không tức giận với cậu ta chứ.
“Chẳng qua, anh vừa nói thiếu một đại lão, là ai vậy?” Tiêu Cảnh Nhiên hỏi.
Kim Việt: "Ồ, đó là Lưu Ha Duệ, lấy nam đoàn xuất đạo hiện tại trên mạng thực hỏa cái kia đường tiểu sinh!"
"Năm nay vừa bạo một bộ phim truyền hình trực tuyến ăn khách. Nghe nói là át chủ bài về lượng truy cập của đoàn diễn, hơn nữa tiền lương gấp mười lần chúng ta!"
"Nhưng dường như người ta không quan tâm đến tiền bạc. Tôi nghe nói rằng gia đình anh ấy rất giàu, và bố anh ấy thậm chí còn đầu tư vào tổ tiết mục!"
Tiếu Cảnh Nhiên khịt mũi nhẹ, nhưng trong lòng cậu không thích cái gọi là đại lão này.
Sau tất cả, cậu thực sự ghét những người không có ý thức về thời gian.
Mười lăm phút sau khi cảnh quay bắt đầu, vị này Lưu Ha Duệ mới chậm rãi đi đến.
Luận diện mạo qủa thật là xuất chúng, khuôn mặt rất đẹp trai lại dễ nhìn hơn nhiều so với một người nổi tiếng trên mạng như Tề Tử Tuấn, nên không có gì lạ khi anh ta lại hồng như vậy.
Nhưng ... vẫn không đẹp trai bằng Lục túng túng nhà cậu!
Tiếu Cảnh Nhiên tự nghĩ.
Vừa đến, Tiếu Cảnh Nhiên cũng cảm nhận rõ ràng nhân viên của đội chương trình đã chu đáo hơn rất nhiều, họ đều vây quanh chào hỏi.
Ngay cả hoa nhỏ Tống Giai Doanh và cái kia võng hồng nam cũng vội vã tiến lên chào hỏi.
Kim Việt ở bên cạnh liếc mắt nhìn Lưu Ha Duệ đang bị mọi người vây quanh một cách hâm mộ, thấp giọng thở dài: "Quả nhiên vẫn là hỏa nha! Nhìn cách người ta được đối đãi này..."
Trong lúc nói chuyện, anh quan sát phản ứng của những người bên cạnh, nhưng nhìn thấy Tiếu Cảnh Nhiên đang ngáp một cách không mấy quan tâm.
Kim Việt: "..."
Chà, có vẻ như Tiếu Cảnh Nhiên, cũng như anh, chỉ muốn trở thành con cá muối không tranh với thiên hạ.
"Tất cả khách mời của chúng ta đã đến. Tiếp theo, chúng ta sẽ bắt đầu buổi ghi hình hôm nay" Sau khi mọi người tập trung đông đủ, nhân viên của ê-kíp chương trình bước ra giới thiệu sơ qua về quá trình.
Đầu tiên, hãy lần lượt giới thiệu bản thân, và sau đó là một số tương tác nhỏ giữa một vài khách quý với nhau.
Khi đến lượt Tiếu Cảnh Nhiên giới thiệu về bản thân, Lưu Ha Duệ, người chưa bao giờ nhìn họ, đã trao cho cậu một ánh mắt hiếm thấy, nhưng sau cái nhìn này, đôi mắt anh trở nên trầm hơn.
Nhan giá trị như vậy cao? Nghiệp dư?
Thú vị.
Vì chỉ là một đoạn preview nhỏ của phim nên khối lượng công việc không lớn, chụp đến gần tối liền xong . Hôm nay chủ yếu để các khách mời làm quen với nhau nên ê-kíp chương trình đã đặt khách sạn và chuẩn bị dùng bữa cùng nhau vào buổi tối.
Đến đó cũng chẳng có gì, nhưng Lục Tri Hoài vừa nhắn tin rằng hắn đã làm món cá kho tộ thơm ngọt và sườn heo chua ngọt.
Tiếu Cảnh Nhiên nhìn những bức ảnh hắn gửi, không chút do dự, cậu bỏ tiệc tối với lý do ở nhà có chuyện.
Nhìn thấy cậu lần đầu tiên tổ chức sự kiện chẳng nể tình như vậy, sắc mặt đạo diễn cũng có chút khó coi. Lưu Ha Duệ thậm chí còn không dám làm mất mặt ê-kíp chương trình, người nghiệp dư không có nền tảng này lại thiếu hiểu biết như vậy.
Nhưng sự tức giận của hắn lại khí về khí, bởi vì rất nhiều người ở đó, không tốt phát tác.
Tiếu Cảnh Nhiên không thèm quan tâm hắn có sắc mặt hay không, dù sao không ai có thể ảnh hưởng đến việc cậu đi ăn tối về nhà, hơn nữa cậu nói không đi liên hoan là một câu trần thuật, không phải yêu cầu chỉ thị.
Vì vậy, sau khi tuyên bố, cậu nghênh ngang đi ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến nhóm người phía sau.
Các khách mời khác cũng choáng váng trước hành vi không cho mặt mũi của cậu với ê-kíp chương trình, quả nhiên là một tay nghiệp dư vô danh, không rành về thế giới.
Ngay cả Lưu Ha Duệ, người luôn tỏ ra thờ ơ, trên mặt cũng có chút kinh ngạc, nhưng anh ta lại trở về vẻ bình tĩnh trước đây.
Ngay khi Tiếu Cảnh Nhiên đi ra từ nhóm chương trình, cậu đã nhìn thấy chiếc Maybach quen thuộc đậu ở cửa.
Thấy cậu bước ra, Tiểu Trần nhanh chóng bước ra khỏi ghế lái, mở cửa sau cho cậu.
Tiếu Cảnh Nhiên lên xe với vẻ mặt ủ rũ, vừa định nằm xuống băng ghế sau thì ngẩng đầu liền bắt gặp một đôi mắt đẹp như hoa đào quen thuộc.
Cậu rũ mi hai lần, và ngây người hai giây trước khi nói, "Tại sao anh lại ở đây?"
"Như thế nào? Ta không thể tới?" Lục Tri Hoài nhướng mày.
Hắn lại kéo người lên xe, véo vào mặt cậu: "Bảo bối hôm nay trông đẹp quá."
Thật tiếc vì bây giờ hắn mới nhìn đến, không công tiện nghi nhiều người bên ngoài như vậy. Ai ngờ trong lòng dấm chua nghĩ muốn đổ.
Tiểu Trần lái xe mà không cần liếc mắt, nhấn một công tắc hợp lý, và một cánh cửa từ từ nâng lên, chặn khoảng cách giữa ghế sau và ghế lái.
Khích lệ trong lời nói khiến Tiếu Cảnh Nhiên cảm thấy vui hơn rất nhiều, cậu lười biếng nằm trong vòng tay của Lục Tri Hoài và thở dài, "Thật vui khi được gặp anh."
Lục Tri Hoài khuôn mặt quá đúng lúc, có trời mới biết hôm nay cái kia trang điểm dung nhan võng hồng nam chủ bá ở trước cậu có bao nhiêu khó chịu, cậu cần gấp tìm thứ gì đó đẹp để tẩy rửa mắt.
"Sao vậy? Có mệt lắm à?" Lục Tri Hoài nhẹ giọng hỏi.
“Hoàn hảo.” Tiếu Cảnh Nhiên uốn éo trong vòng tay hắn, “Có lẽ hôm nay em dậy sớm, hiện tại hơi buồn ngủ.”
"Vậy em ngủ trước đi, về đến nhà anh sẽ gọi em dậy."
Tiếu Cảnh Nhiên gật đầu, tìm vị trí thoải mái nhất trong vòng tay hắn, an tâm nhắm mắt lại.
...
Vào buổi tối, Lục Tri Hoài kiểm tra lịch trình ngày mai trên giường bằng máy tính bảng của mình như thường lệ.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Tiếu Cảnh Nhiên, người được áo choàng tắm bao quanh, hơi nước mờ ảo, cũng lên giường.
Cậu lẻn đến bên Lục Tri Hoài, ôm eo hắn một cách âu yếm và gối đầu lên vai hắn như một con mèo.
“Có chuyện gì vậy?” phá lệ được tiểu kiều thê chủ động yêu thương nhung nhớ Lục tổng nhất thời cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Giọng điệu của Tiếu Cảnh Nhiên mềm mại: "Ôm một chút -"
“Em có mệt không?” Lục Tri Hoài đặt máy tính bảng sang một bên và thay đổi cái thân thiết hơn tư thế ôm cậu “Chương trình tạp kỹ đó không vui sao? Nếu em không thích, anh giúp em nghỉ.”
Tiếu Cảnh Nhiên lắc đầu: "Không sao đâu. Chính là có thể quá hai ngày ta phải đi ra ngoài."
Địa điểm ghi hình của tập đầu tiên là bên cạnh thành phố C, và chắc chắn sẽ mất hai hoặc ba ngày để đến đó.
Cậu có điểm luyến tiếc với món sườn xào chua ngọt của Lục túng túng.
Nhưng cậu đã ký rồi, nên phá vỡ hợp đồng cũng không tốt chút nào.
“Nếu em không muốn đi thì đừng đi!” Lục Tri Hoài nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Tiếu Cảnh Nhiên: "Không, em đã ký hợp đồng rồi, nên không thể gian dối như vậy được."
“Ngoài ra, em đã nói với người hâm mộ của mình.” Hôm nay trong nhóm chương trình đã đăng một Weibo chính thức theo yêu cầu của họ. Mặc dù không có nhiều người hâm mộ, nhưng cậu không muốn bị cho là đang làm việc giữa chừng thì chạy trốn.
Lục Tri Hoài nhướng mày cười nhẹ, "Thế Tiểu Nhiên lão sư có bao nhiêu fan a?"
"Không thấy, có vẻ như hầu hết họ là người hâm mộ qua đường. Ta không phải là một trong những thần tượng nổi tiếng như vậy, nên không có như vậy rất nhiều fan cứng". Tiếu Cảnh Nhiên giải thích.
Khóe môi Lục Tri Hoài nhếch lên: "Ai nói không có, ta là fan trung thành nhất của em!"
Hắn hạ giọng, ghé vào lỗ tai cậu hỏi: "Mà này hỏi chút, Tiểu Nhiên lão sư có ngủ với phấn không?"
Tiểu Nhiên lão sư đỏ mặt, đẩy hắn ra và nói: "Ta là người nghiêm túc, không muốn làm giải tri giới kia một bộ."
“Thật sao?” Fan cuồng chống tay bên hông, dùng đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cậu, nụ cười nham hiểm trên môi, “Tôi rất buồn khi bị thần tượng từ chối.”
“Ta quyết định hắc hóa, làm của ngươi tư sinh fan.”” Người nọ nói xong, bá đạo ôm cậu dưới thân.
Tiếu Cảnh Nhiên: "..."
Giúp tôi với, đây là loại cosplay gì vậy? Lục Tri Hoài đã đọc chữ viết màu vàng này ở đâu?
Chỉ là còn chưa kịp mở miệng chỉ trích, môi của cậu đã bị tư sinh fan chặn lại.
Sau đó liền ỡm ờ dục cự còn nghênh ... bị phấn cấp ngủ.
Tác giả muốn nói:
Lục tổng: Lần tới hãy chơi với kịch bản của nhà đầu tư, hee hee OvO;
Nhiên Nhiên: Câm miệng đi tư sinh fan! (che eo)
Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!