Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mất Trí Nhớ - Trường Nhiên

“Dương Chi.” Lục Mạch muốn kéo xa khoảng cách với cô một chút, nhìn vào mắt cô.

Nhưng sức lực của Dương Chi đột nhiên trở nên mạnh mẽ đến mức ôm cậu sống chết không buông.

“Buông ra một chút được không? Anh muốn nhìn em” Giọng Lục Mạch có chút bất đắc dĩ, kế hoạch tỏ tình của cậu bị phá hủy còn chưa kịp tính, nhưng lại không ngờ Dương Chi lại tỏ tình trước.

“Em không ~” Dương Chi vùi mặt vào giữa cổ cậu, ngửi mùi hương trên trên người cậu, làm nũng nói, “Lục Mạch, người anh thơm quá.”

Lục Mạch cảm thấy mình muốn lên điên lên.

Vừa vặn có một chiếc ô tô ở đằng xa chạy qua đây, Lục Mạch chỉ có thể ôm Dương Chi lên, nói: “Chân quấn lấy eo của anh, đừng để ngã, anh ôm em vào nhà trước.”

Dương Chi ngoan ngoãn di chuyển chân của mình vòng qua eo Lục Mạch, ôm chặt lấy cổ cậu, sau đó vươn đầu lưỡi nhỏ li3m nhẹ lên cổ cậu…

“A …” Lục Mạch cảm giác như gân cốt như muốn bùng nổ, “Đừng nghịch.”

Nói xong thì nâng m ông Dương Chi lên chút phòng cô ngã xuống.

Bàn tay cách làn váy, Lục Mạch có thể cảm nhận được sự va chạm đàn hồi, khiến cậu thấp giọng chửi thề, “Đm.”

Trước khi xe chạy qua đây, Lục Mạch đã đưa Dương Chi vào biệt thự rồi.

Hành trình ngắn ngủi nhưng lại vô cùng khó khăn, Dương Chi đột nhiên trở nên không thành thật, lúc thì sờ vào yết hầu cậu, lúc thì ngửi mùi hương trên người cậu.

Vất vả lắm mới vào biệt thự, Lục Mạch muốn đặt cô ngồi ở sô pha trước, nhưng Dương Chi vẫn không bằng lòng buông tay, đôi chân vòng qua eo cậu cứ vặn vẹo liên tục.

Nói thật lòng, lúc này Lục Mạch chỉ muốn ăn cô sạch sẽ, nhưng nghĩ đến bây giờ cô say rượu chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.

“Em uống nhiều rồi, Chi Chi.” Lục Mạch chỉ có thể ngồi trên ghế sô pha ôm Dương Chi, để cô ngồi trên đùi cậu.

“Em không uống nhiều.” Dương Chi thật sự không nói dối, chút rượu buổi trưa không làm cô say được.

Cô chỉ cảm thấy vết ấn ký ở cổ chân ngày càng nóng lên, lúc này không thể kiềm chế được hành vi của mình, cảm thấy ôm Lục Mạch rất thoải mái.

“Em còn như thế này anh sẽ chịu không nổi mất.” Hầu kết Lục Mạch di chuyển liên tục, trầm giọng nói.

“Em cũng không bảo anh chịu đựng.” Dương Chi bĩu môi nói.

Sau đó như nhớ ra điều gì đó, cô tiếp tục: “Em thực sự sớm đã muốn nói là em thích anh rồi.”

Đôi mắt Lục Mạch mang theo ý cười, “Ừ, anh biết.”

“Anh không biết, anh chắc chắn không biết. Em không nói cho anh biết, làm sao anh biết được?” Dương Chi lắc đầu liên tục, “Đây là bất ngờ, bất ngờ này làm sao có thể cho anh được.”

Nói xong bàn tay không thành thật lại sờ lên yết hầu của Lục Mạch.

“Em uống say rồi.” Lục Mạch cười khổ.

Cho dù Dương Chi thật sự tỏ tình trước, cô cũng không có dũng khí làm những chuyện này, Lục Mạch đang hoài nghi có phải Vương Húc An cho thuốc mê vào rượu hay không.

“Vậy thì em say rồi.” Dương Chi vùi mặt vào cổ Lục Mạch, nhận thấy hầu kết Lục Mạch sẽ chuyển động khi cậu nói chuyện thì bất ngờ hôn cậu.

“F*ck.” Đây là lần thứ hai trong ngày Lục Mạch chửi thề, cậu cảm thấy hôm nay cậu đã nói nói hết câu chửi thề cho cả đời mình.

Hơn nữa không hiểu thấu được, cậu luôn cảm thấy cổ chân hơi nóng, nhưng cử động hiện tại của Dương Chi khiến cậu không có cách nào kiểm tra được.

Vết thương ở chân Lục Mạch gần như đã lành, vì vậy suy nghĩ một chút thì nghĩ ngay đến vết ấn ký kia.

“Chi Chi, ngoan, buông tay một lúc rồi lại ôm được không?” Lục Mạch cảm thấy mình cần phải tắm nước lạnh mới có thể bình tĩnh trở lại, người cậu khô nóng giống như không thể khống chế nổi chính mình.

Dương Chi khịt mũi, dáng vẻ đáng thương nói, “Em buồn ngủ.”

“Được rồi, anh bế em lên ngủ một lát được không?” Tầng trên cùng là phòng khách, Lục Mạch chỉ có thể đưa Dương Chi vào phòng khách để cô ngủ một lát, cậu sẽ đi tắm qua nước lạnh trước.

“Được ~” Dương Chi ấm ức trả lời.

Nào biết rằng Dương Chi đã thay đổi ý định ngay khi bước vào khách, “Em muốn ngủ với anh.”

Con mẹ nó, Lục Mạch gần như nghẹt thở.

“Anh đi tắm, em ngủ trước được không?” Lục Mạch thật sự cảm thấy, nếu bây giờ cùng Dương Chi nằm chung một giường, cậu sẽ không thể kiềm chế nổi để làm chính nhân quân tử được nữa.

Kiếp trước cậu và Dương Chi cũng làm chuyện kia không ít lần, cho nên sức chống cự của cậu với Dương Chi là rất thấp.

Đời này, cho dù bây giờ Dương Chi có thích cậu, nhưng chỉ cần cô chưa nhớ ra thì mối quan hệ giữa bọn họ cũng không thể nhanh như vậy được.

“Ngoan, bảo bối, anh đi tắm trước.” Lục Mạch tiếp tục dỗ dành.

“Em cũng muốn đi tắm.” Dương Chi chu môi nói.

“Vậy em tắm rửa trong phòng này, anh sang phòng bên cạnh.” Lục Mạch chỉ có thể nói như vậy.

“Anh ghét bỏ em sao? Không muốn tắm cùng em sao?” Dương Chi dùng mị lực, nói xong lập tức sờ dây lưng của Lục Mạch rất thuần thục.

“Không, không phải, đừng nghịch nữa nào.” Lục Mạch giữ chặt quần mình.

“Em giúp anh c ởi thắt lưng.” Dương Chi nói một cách chân thành.              

“Để anh tự làm.” Lục Mạch bật chế độ bảo vệ, cậu có chút lo lắng người em trai của mình phía dưới sẽ bị thương trong lúc tranh chấp với cô.

“Anh không muốn em sờ thắt lưng nữa sao?” Dương Chi đau lòng hỏi lại.

Lục Mạch không tự giác nuốt nước bọt, vô cùng nghiêm túc giải thích, “Không, anh sợ ngày mai em sẽ không thể xuống khỏi giường được.”

“Ôi, anh thật xấu xa ~.” Dương Chi đột nhiên hiểu ra, buông lỏng tay khỏi Lục Mạch, ngoan ngoãn nằm ngay ngắn trên giường, “Vậy em sẽ đợi anh ở đây ~”

“Ừm được, anh ở ngay phòng bên, có chuyên gì thì gọi anh.” Lục Mạch nói xong không quay đầu lại mà bước đi ngay, cậu thực sự không dám chắc rằng mình có làm chuyện mà văn học Tấn Giang không cho phép hay không.



Dương Chi ngoan ngoãn nhìn cửa đóng lại, sau đó mở to hai mắt nhìn trần nhà, cảm thấy nóng rực cả người, cả người đều nóng, vẫn là dựa vào Lục Mạch thoái mái hơn ~

Vì vậy cô suy tư một hồi, cuối cùng quyết định đi tìm Lục Mạch~

Vén chăn bông bước chân trần xuống sàn, Dương Chi nhớ rằng Lục Mạch nói cậu ở phòng bên, vì vậy cô chạy đến phòng cách vách, lịch sự gõ vào cửa hai lần.

Không có tiếng động nào.

Vì vậy, Dương Chi vặn nhẹ tay nắm của, cửa mở ra kêu tiếng cọt kẹt.

Không khóa.

Dương Chi thò đầu vào, nghe thấy tiếng vòi hoa sen từ trong phòng tắm truyền đến, lập tức bất mãn lầm bầm, “Em cũng muốn đi tắm mà.”

Nếu đã đến rồi thì cứ tắm ở đây thôi.

Dương Chi kiễng chân bước tới cửa phòng tắm, cửa phòng tắm kiểu kính mờ, bên trong mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy một bóng người.

Vì vậy, Dương Chi hít một hơi thật sâu, giọng điệu siêu đáng yêu nói, “Lục Mạch, em tới đây ~”

Sau đó cô đẩy cửa phòng tắm ra…



Lục Mạch mở vòi hoa sen, đang chăm chú nhìn vết ấn ký trên cổ chân của mình, vết ấn ký này ngày càng nóng lên khiến trái tim cậu có chút xao động bất an.

Đột nhiên nghe thấy âm thanh cửa phòng tắm truyền đến tiếng Dương Chi, cậu sợ đến mức kéo khăn tắm lên người mình gần như chỉ trong vài giây.

Dương Chi vừa đi vào đã nhìn thấy Lục Mạch quấn khăn tắm che cơ thể thì bất mãn, “Sao anh lại che thân thể không cho em nhìn?”

“Em đi ra ngoài trước đi.” Lục Mạch thừa nhận, cậu có hơi hoảng sợ.

“Em không đi.” Dương Chi cố chấp không rời khỏi cửa.

“Bảo bối, nghe lời, lát nữa anh sẽ ra ngoài tìm em.” Lục Mạch cố kiềm chế sự mất tự nhiên, tiếp tục dỗ dành nói.

Dương Chi đứng ở cửa, thật lâu sau mới ấm ức mở miệng, “Anh muốn đuổi em đi sao?”

Tâm trạng Lục Mạch bùng nổ.

Cậu cảm thấy rằng vì nhiều lý do, không còn kiểm soát được bản thân nữa.



Đêm đó, Lục Mạch và Dương Chi ngủ lại ở biệt thự.

Mãi đến sáng hôm sau, Dương Chi mờ mịt tỉnh dậy, nhìn sang người nằm bên cạnh mình là Lục Mạch…

Vội che kín miệng mình suýt hét lên thành tiếng, cố kìm lại lời nói mắc nghẹn, đồng thời đại não chạy tốc độ cao suy nghĩ lại mọi chuyện.

Chuyện gì đã xảy ra đêm qua? Cô chỉ mơ hồ nhớ ra mình sống chết giữ quần Lục Mạch không buông, sau đó thì sao? Sau đó đã xảy ra chuyện gì?

Cô vén chăn lên nhìn thoáng qua, con mẹ nó, vậy mà còn không mặc quần áo! Hơn nữa trên người đều là dấu hôn mập mờ thế này? Tối qua rất kịch liệt sao?

Cô đang định vén chăn bông bên người Lục Mạch xem cậu có mặc gì không thì bị cậu cầm chặt tay.

“Tỉnh rồi?” Giọng nói của Lục Mạch có chút khàn khàn, như thể tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì rất kịch liệt.

“Ừ…” Dương Chi vừa lên tiếng trả lời thì phát hiện giọng nói của mình cũng khàn theo, con mẹ nó, chẳng lẽ do tối hôm qua mà cổ họng thành thế sao?

“Cổ họng em bị đau sao? Tối hôm qua em hét quá chói tai quá.” Lục Mạch lại ôm Dương Chi vào lòng, cảm giác da thịt chạm nhau khiến Dương Chi suýt chút nữa hét lên.

Nhưng nhìn thấy phản ứng quen thuộc của Lục Mạch, cô lại nén tiếng hét lại, chẳng lẽ đó là chuyện bình thường sao? Tối hôm qua bọn cô thực sự làm chuyện mà văn học Tấn Giang không cho phép sao?

Nhưng vì sao cô lại không có cảm giác khó chịu ở phương diện kia?

“Nghỉ ngơi một lúc đi, tối hôm qua hẳn là đã mệt rồi, đợi lát nữa anh dậy nấu ít đồ ăn cho em.” Lục Mạch ôm Dương Chi, xoa tóc cô rồi nói.

Dương Chi thật sự sắp suy sụp rồi, tối qua cô đã làm những gì!! Đó có phải là những gì cô nghĩ không?

Cô thực sự không dám hỏi Lục Mạch rằng chuyện gì xảy ra tối qua, cô nhớ rõ mình đang giữ chặt quần Lục Mạch không buông, bây giờ nếu nói không nhớ gì hết, hỏi Lục Mạch đã xảy ra chuyện gì, cô lại cảm thấy mình không khác gì tra nữ!

Cô có phải vẫn đang mơ không? Giấc mơ mà chưa tỉnh lại?

Đúng vậy, hẳn là như vậy, Dương Chi nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, nhất định phải tỉnh lại ở phòng ngủ của mình.

Đây chỉ là một giấc mơ mà thôi…



Dương Chi thật sự lại ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại đã không còn Lục Mạch ở bên cạnh nữa, cô mới nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên là cô nằm mơ, nhất định là do hôm qua uống say với Đào Tử ở đây.

Sau đó Dương Chi vén chăn ra, lại lần nữa nhìn thấy dấu vết mập mờ trên người mình.

Cô cảm thấy tâm trạng mình sụp đổ, thế giới nội tâm như sắp nổ tung, tại sao vậy! Tại sao cô lại ngủ với Lục Mạch vào ngày tỏ tình? Tại sao cô ngủ với Lục Mạch mà không có chút ấn tượng nào?

Tại sao cô ấy lại thiếu kiên nhẫn như vậy! Lại giữ chặt quần của ai đó!

Một đêm xuân đáng giá nghìn vàng! Cô lại không thể nhớ bất cứ điều gì! Cô còn là thiên kim đại tiểu thư đấy!!!

Đúng lúc Dương Chi đang phát điên, Lục Mạch đang làm bữa sáng ở dưới nhà đoán được cô sắp tỉnh lại, lập tức nhắn cho cô: [Khi nào tỉnh lại nhớ xuống ăn cơm.]

Nhìn cái giọng điệu của vợ chồng già này, ôiiii, cô không còn là khuê nữ nữa rồi.
Nhấn Mở Bình Luận