Bàn tay cứng rắn của Đường Duật Hành càn rỡ đi lại vuốt vẽ từng đường cong hoàn mĩ trên cơ thể cửa Khương Gia Hy, máu nóng trong người cậu càng chảy ngược, đôi mắt dán chặt vào bộ ngực đầy đặn kia.
Cậu đưa chiếc lưỡi ẩm ướt khám phá nơi đãy đà đó, đóa hoa trước ngực nở rộ lên trông thật đẹp mắt, làn da trắng muốt cộng thêm hạt ngọc màu hồng.
- "Ưʍ..." Người cô thoáng run rẩy, đôi môi nhỏ nhắn kia không may thốt ra tiếng rên câu hồn, nhưng rồi vội vàng sợ hãi im bặt lại.
Đường Duật Hành thở dốc, tiếng rên này như muốn lấy đi mạng cậu, cậu chuyển sang bên ngực còn lại, tiếp tục với liếp mút nhẹ nhàng.
Cậu chính là muốn an ủi cô, cậu biết bây giờ tiến tới sẽ không được, nhưng cậu không thể cứ thế mà ra ngoài.
Bàn tay bóp nhẹ mông cô, mông cô chắc và nhỏ, cậu rất thích cảm giác này.
Môi cậu tiếp tục đi lên vờn lấy môi cô, một bên ngực bị cậu nhào nặn. Khương Gia Hy cố gắng nén lại tiếng rêи ɾỉ nɦu͙ƈ ɖu͙ƈ kia, cô thở từng quãng như sắp đứt hơi.
Cậu cảm nhận được bên dưới cô dần ẩm ướt, chỗ kia đã không còn ngăn cản cậu nữa, một chút nhờn tiết ra, cậu khẽ nhích người vào sâu hơn.
- "A.." Khương Gia Hy ưỡn mình, rên một tiếng vì sự xâm nhập của cậu.
Đường Duật Hành thở dốc cậu thẳng lưng, hai tay bóp chặt lấy hông cô, dùng sức vào sâu hơn.
- "Ư..." Cô thấy bản thân mình khác qua, nơi đó ẩm ướt siết chặt lấy cậu, cả cơ thể cô đều phản bội theo lí trí cô, giờ đây cô thấy nóng.
Cùng với một loại khao khát dâng trào mạnh mẽ trong người cô, cô muốn cậu tiến vào sâu hơn, và không muốn cứ giữ nguyên tư thế này.
Đường Duật Hành tất nhiên hiểu cô đang muốn gì, vì số phụ nữ qua tay cậu không phải ít, tâm tư của họ cậu tất nhiên hiểu.
- "A....ư.."
- "Hự.." Từng tiếng rên kiều mị cùng tiếng thở dốc mạnh mẽ đan xen nhau, cả hai cùng đưa nhau đến kɦoáı ƈảʍ.
Cậu đỡ lấy cô ngồi lên người mình, cậu nằm xuống giường, nhưng khi nhìn thấy từng vết máu đỏ trên giường thì ánh mắt cậu hơi tối lại, cậu quên mất những vết thương trên lưng cô.
Khương Gia Hy rùng mình vì sự đau đớn ở lưng, cậu ôm lấy cô, trao cho cô nụ hôn khích lệ. Nụ hôn đầy mãnh liệt và ướŧ áŧ.
Mồ hôi cả hai đổ ra như tắm, Khương Gia Hy đã mệt đến lã người, nhưng cậu vẫn chưa dừng lại, thật sự cậu không thể dừng lại được, phía dưới của cô ẩm ướt quyến luyến cậu khiến cậu càng điên cuồng muốn cô.
- "Dừng lại...ư.." Cô yếu ớt nói, tay chân đều không còn cảm giác.
Đường Duật Hành có chút xót thương, cậu nâng hai chân cô đặt lên vai mình, ưỡn người một lần nữa, từng đợt tiến công mạnh mẽ dồn dập.
- "A...hức...ư..." Khương Gia Hy lắc đầu nguầy nguậy, quá mạnh bạo, quá sâu, cô thật sự không thể chịu nổi.
Đến khi cậu gầm nhẹ lên một tiếng, phóng thẳng chất dịch lỏng màu trắng đục vào sâu bên trong cô thì cô mới được tha, hai mắt díp lại, chẳng thể mở nổi.
Đường Duật Hành rút vật nóng ấm kia ra, nơi đầu khấc dính ít màu trắng cùng màu máu nhạt, đây chính là lần đầu tiên của cô, cô vẫn còn rất sạch sẽ.
Cả mái tóc dài dính chặt vào người, ôm lấy gương mặt đầy mồ hôi của cô, vừa rồi cậu thật đã quá mạnh bạo, Đường Duật Hành bế cô lên đi vào phòng tắm.
Cậu đặt cô vào bồn tắm, rồi xả nước ấm vào, tiếp theo cậu cũng bước vào, bồn tắm rộng vì vậy cả hai có thể cùng tắm chung, cô đã ngủ say chẳng thể tự tắm, chẳng còn cách nào khác, cậu để cô dựa vào lồng ngực mình.
Bàn tay đi từ từ trên cơ thể cô, bên dưới đã rục rịch khó chịu, chết tiệt, sức hấp dẫn của cô thật sự quá lớn. Sợ bản thân không kìm chế được, cậu vội bế cô lên rồi đi ra ngoài, nhìn tấm drap giường dính đầy máu thì lòng cậu lại càng khó chịu, cậu quăng drap giường xuống nền nhà rồi đặt cô lên giường.
Tiếp theo cậu lấy khăn lau cho cô rồi lấy chăn đắp cho cô, bước vào phòng tắm để tắm lại một lần nữa. Khi ra ngoài cậu chỉ quấn đại một chiếc khăn, Đường Duật Hành cầm lấy lọ thuốc đặt ở trên bàn, khẽ xoay người cô, rồi bôi nhẹ vết thương lên lưng cô.
Thuốc có tính hàn nên dù đang ngủ cô vẫn cảm nhận được, chỗ vết thương rất đau, hàng lông mày nhíu chặt lại. Đường Duật Hành cẩn thận bôi xung quanh vết thương rồi lấy cho cô một bộ đồ khác.
Sau khi mặc quần áo vào cho cô, cậu đắp chăn lại rồi tắt điện đi ra ngoài. Ánh mắt cậu nhìn cô thêm lần nữa, ánh mắt phức tạp, thực sự rất phức tạp...
Đường Duật Hành đi lên lầu, cậu mặc vào một chiếc quần âu đen cùng chiếc áo sơ mi đơn giản rồi bật máy tính lên. Thường thì cậu sẽ không bao giờ dùng máy tính ở công ty hoặc máy tính ở thư phòng, vì những dữ liệu trước khi chuyển qua máy tính ở đó đều bị một máy khác xâm nhập.
Mà người đó lại chính là Đường Gia Huy, cậu biết hắn ta vẫn luôn lo sợ cậu sẽ ngồi vào cái ghế chủ tịch kia.
Một tháng nữa sẽ là ngày họp hội đồng quan trị, đến lúc đó thắng bại sẽ rõ, mười tám năm rồi, cậu chỉ chờ có mỗi một ngày này, cái ngày quyết định tất cả.
Cậu rót cho mình một ly rượu rồi ngả lưng ra sau ghế nhìn vào máy tính, đầu óc lại mơ hồ về người phụ nữ đang ngủ ở dưới kia, từ ngày cậu gặp cô, hình ảnh của cô luôn xuất hiện trong đầu cậu.