Đầu năm Vĩnh Hoà ngày bảy tháng tư lâm triều, Lại Bộ Thượng Thư Phùng Lạc dâng lên chứng cứ phạm tội tham ô chín năm trước, chỉ ra Thừa Tướng Phùng Cảnh tham ô nhận hối lộ cẩu thả coi rẻ mạng người.
Đế vương thịnh nộ, bãi chức Thứa tướng, giam lỏng trong nhà chờ kiểm chứng cẩn thận.
Sau khi kiểm tra liên luỵ cực rộng, người trong lục bộ cảm thấy bất an, bãi quan miễn chức nhiều vô số kể, đến tận đây, Thừa Tướng đảng hoàn toàn bị diệt.
Hoàng cung, bên trong U Ảnh Các.
"Trạm, ngươi không đi xem Doanh Ngọc sao?" Dùng xong bửa tối, Diệp Tư Vũ cùng Sở Trạm đang ngồi nói chuyện, mới vừa nhắc tới lại một cái tết Đoan Ngọ qua đi, ai ngờ Diệp Tư Vũ lại đột nhiên hỏi vấn đề này.
Sở Trạm nhìn kỹ biểu cảm của Diệp Tư Vũ, trước sau là bộ dáng bình tĩnh, không ngăn được có chút nản lòng.
Từ sau ngày ấy, tuy cảm thấy giữa hai người thân mật rất nhiều, nhưng thói quen hỉ nộ không hiện lên mặt này của Diệp Tư Vũ cũng coi như đã ăn nhập xương tuỷ, khiến Sở Trạm mỗi khi muốn nhìn thấu tâm tư của nàng cũng phải phí rất nhiều công sức, lại còn không phải lần nào cũng có thể đoán trúng.
Thích một người như vậy thật mệt, nếu chọc nàng không vui cũng không biết được.
Trong lòng Sở Trạm thầm than, trên mặt lại không biến hoá lập tức nói tiếp, "Lúc này ta không thích hợp đi xem nàng.
Làm nơi để trút giận không nói gì, chỉ sợ đến lúc đó lại gặp phải lời đồn đãi vớ vẫn gì thì phiền." Nói rồi dừng một chút, lại híp mắt cười nói, "Trạm đã được âu yếm thê tử, thì không thể luôn mãi suy nghĩ nữ tử khác trong lòng."
Diệp Tư Vũ nghe vậy lại thực không khách khí liếc nàng một cái, ngữ khí là lạ, "Đừng quên, nàng mới là thê tử ngươi cưới hỏi đàng hoàng, vẫn là chớ nói bậy.
Hơn nữa ngươi hiện nay đem phụ thân của nàng giam vào ngục, chẳng lẽ không cần đi khuyên giải, thật muốn làm kẻ thù của nhau sao?"
Sở Trạm nghe xong lại không để bụng, chỉ nói, "Ngươi cũng nói phụ thân của nàng ấy bị giam, ta lúc này tới không phải để nàng cầu tình sao? Đây cũng không phải chuyện tốt.
Hơn nữa...!Nàng ấy là ta thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, nhưng ngươi mới là thê tử danh xứng với thực, so nàng càng quan trọng hơn.
Ngươi nói đúng không?"
Nghe ra câu cuối là trêu đùa, mặt Diệp Tư Vũ không khỏi đỏ ửng.
Thói quen gần đây mới có lập tức nổi dậy-hai ngón tay thon dài chuyển đến trên eo Sở Trạm, sau đó véo lấy nơi thịt mềm mềm xoay 360 độ.
Cho dù cũng không phải lần đầu bị véo, biểu cảm trên mặt Sở Trạm vẫn theo động tác của Diệp Tư Vũ cứng đờ.
Theo thói quen không phản kháng nàng đành phải tội nghiệp nhìn Diệp Tư Vũ, nhỏ giọng bồi tội, "Mẫu hậu, mẫu hậu đại nhân, nhi thần sai rồi, ngài đừng véo được không? Thịt đều bị véo rớt rồi."
Trên mặt Diệp Tư Vũ không thay đổi, nhưng lực đạo rốt cuộc vẫn yếu đi một ít.
Nàng vốn cũng sợ Sở Trạm đau, bất quá từ sau lần trước, người này nói chuyện càng thêm không đứng đắn, thật là cái gì cũng dám nói.
Lúc này Diệp Tư Vũ thậm chí hoài nghi Sở Trạm đến tột cùng có phải nữ nhân hay không a, mấy lời nói xấu hổ như vậy mà cũng có thể mặt không đổi sắc nói ra cho được.
Đề tài thành công được chuyển đi, Sở Trạm trộm nhẹ nhàng thở ra.
Hiện tại là thời khắc thực mẫn cảm, nàng không muốn nhắc đến Phùng Doanh Ngọc.
Không chỉ vì hiện tại thân phận của nàng ấy tương đối xấu hổ, phụ thân bị giam khẳng định sẽ chạy tới tìm nàng cầu tình, còn thêm chuyện ở Trường Nhạc Cung, khiến Sở Trạm không biết đối mặt với nàng ấy thế nào.
Huống chi, huống chi đại khái không có ai sẽ thích người thương của mình nhắc về nữ nhân khác trước mặt mình đi.
Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Nghĩ vậy, Sở Trạm hơi bất lực liếc nhìn Diệp Tư Vũ một cái, bất quá rốt cuộc không dám chủ động nhắc lại đề tài này.
Ngược lại nói chuyện lòng vòng, ở lại U Ảnh Các không lâu liền nói có chính vụ cần xử lý, sau đó vội vàng rời đi.
Nhìn bóng dáng Sở Trạm, Diệp Tư Vũ hơi hơi nhíu nhíu mày, nàng cảm thấy thái độ gần đây của Sở Trạm rất kỳ quái, phảng phất là vô tình cố ý trốn nàng rồi nhịn không được lại tới gần.
Nàng đương nhiên biết vì Phùng Cảnh rơi đài, triều đình Sở Quốc trong khoảng thời gian ngắn đã trải qua việc văn võ bị thay máu hai lần, nhất định rất bận rộn, nhưng đây cũng không phải là lý do để Sở Trạm trốn tránh.
Mỗi bữa tối, Sở Trạm vẫn đúng giờ lại đây, sau đó tâm sự đôi chút với mình.
Đương nhiên, trong lúc đó tự nhiên không thiếu vài câu đùa giỡn, nhưng cũng chỉ dừng ở đó.
Trước đây, nhân lúc không có ai Sở Trạm rất chủ động dính lấy mình, sau đó là các loại khoe mẽ lấy lòng ăn đậu hũ, mà hiện tại Sở Trạm lại đột nhiên biến thành chính nhân quân tử, ngoại trừ ngẫu nhiên nói giỡn ra, cũng không làm động tác dư thừa nào khác.
Đương nhiên, đây cũng không phải nói Sở Trạm làm chính nhân quân tử là không tốt, bất quá như vậy thật không bình thường.
Dựa theo tính tình được một tấc tiến một thước trước mặt Diệp Tư Vũ của Sở Trạm từ xưa đến nay mà nói, hiện giờ hai người đã vượt qua vách ngăn cực kỳ quan trọng, nàng không có khả năng không thừa thắng xông lên ngược lại bình đạm an vị như vậy.
Chuyện xảy ra không bất thường chính là chuyện lạ.
Một người có thể trong khoảng thời gian ngắn thay đổi nhiều như vậy, tự nhiên là có chuyện gì đã xảy ra mà Diệp Tư Vũ không biết.
Diệp Tư Vũ cũng không phải nữ nhân có lực khống chế cường đại, nhưng sự tình liên quan đến mình, hơn ngay cả Sở Trạm cũng kiêng kị đến nông nỗi này, nàng cũng không thể không để ý.
Chỉ là, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây?
***********************************************
Sau khi rời khỏi U Ảnh Các, Sở Trạm không trực tiếp trờ về Ngự Thư Phòng, cũng không về Cảnh Thần Cung của mình, ngược lại đi vườn mai trong Ngự Hoa Viên.
Mùa mai nở rộ đã sớm qua rất lâu, lúc này mai viên tuy không đến mức khô héo hiu quạnh, nhưng cũng chỉ còn lại cành lá trụi lủi, không có gì để thưởng thức.
Mặc dù vậy, nhưng Sở Trạm đã liên tục đến đây ba ngày, không vì cái gì, chỉ vì để tránh Phùng Doanh Ngọc.
Ba ngày trước, Phùng Lạc trình lên chứng cứ, vì thế Phùng Thừa Tướng vốn đang bị giam trong phủ liền bị tống vào ngục.
Tuy vẫn còn một hai con cháu không bị liên luỵ của Phùng gia trong triều, nhưng việc Phùng gia suy tàn đã thành kết cục đã định, mà bản thân Phùng Cảnh có khả năng phải trả giá bằng sinh mệnh.
Vì thế sau khi biết được tin tức Phùng Doanh Ngọc ba ngày trước bắt đầu tìm Sở Trạm, cầu xin.
Chuyện bị hạ dược lần trước vừa qua, Phùng Doanh Ngọc và Sở Trạm có suy nghĩ giống nhau đều là muốn tránh chạm mặt đối phương.
Chính là hiện giờ đại sự xảy ra, nàng liền đứng ngồi không yên, Sở Trạm thì đã sớm có phòng bị, mỗi lần đều đúng lúc tránh chạm mặt Phùng Doanh Ngọc khi nàng chặn đường..
Phùng Doanh Ngọc vô tội, giống như Diệp Tư Vũ trước đây.
Các nàng đều bị bắt gả cho người mình không thích, cũng đồng dạng bị quân vương đã có người trong lòng bỏ mặc, mà hai đại gia tộc phía sau lưng các nàng đồng dạng đều mất đi quyền lực trong cuộc tranh đoạt này.
Mà các nàng, thân là nữ nhi của gia tộc, lại bị liên luỵ gánh vác quá nhiều.
Sở Trạm biết Phùng Doanh Ngọc vô tội cùng đáng thương, đối nàng cũng có vài phần thương tiếc, nhưng cũng chỉ dừng ở đó.
Phùng Cảnh không phải là nhân vật đơn giản, lần này có thể đạp đổ hắn, Sở Trạm và Phùng Lạc đã mưu đồ bố trí hồi lâu, nếu không căn bản không có khả năng dễ dàng thành công như trở bàn tay thế được.
Vì lý do đó, thả hổ về rừng hậu hoạn vô cùng, Sở Trạm càng không thể bỏ qua cho hắn.
Di giá đến rừng mai trong Ngự Hoa viên yên tĩnh phê duyệt xong tấu chương, trên mặt Sở Trạm mang theo chút mệt mỏi.
Nàng một bên nhắm hai mắt duỗi tay nhéo nhéo mũi, một bên tự hỏi không biết ngày mai nên tìm nơi nào để trốn.
Chính sự đã xong, suy nghĩ trong lòng nhịn không được bắt đầu tung bay, bất quá tâm trạng nặng nề trong lòng cũng không giảm bớt, ngược lại càng thêm cường thịnh.
Không bao lâu, Sở Trạm liền nhịn không được nhíu mày, sau đó càng nhăn càng lợi hại, mãi đến cả người nàng bắt đầu âm trầm, hù đến cung nhân hầu hạ bên cạnh hít thở mạnh cũng không dám.
Suy nghĩ thật lâu cũng không có kết quả, Sở Trạm nhịn không được khẽ thở dài.
Kỳ thật nàng cũng biết trong khoảng thời gian này chính mình biểu hiện kỳ quái, tuy bận rộn là thật, nhưng ngầm trốn tránh Diệp Tư Vũ cũng không giả.
Chuyện này đương nhiên không phải là nàng làm xong không muốn phụ trách, ngược lại, bởi vì nàng quá muốn phụ trách, mới rơi vào cục diện hiện tại.
Lưu Xương nói rất đúng, nàng không thể làm chuyện khiến bản thân hối hận.
Phong mật thư của tiên đế nói cho nàng nói rằng nàng không thể đón Diệp Tư Vũ ra khỏi lãnh cung, càng không thể cho nàng bất kỳ danh phận gì, nếu không tử sĩ sẽ dựa theo mật chỉ mà hắn để lại, giúp hắn trừ bỏ Diệp Tư Vũ.
Mấy hôm nay Sở Trạm phát động toàn bộ thế lực đi tìm cái gọi là tử sĩ trong truyền thuyết, nhưng đến nay cũng không tra được chút dấu vết nào.
Không thể điều tra ra cũng không có nghĩa là không có, ít nhất Sở Trạm khẳng định, tiên đế vẫn để lại một thế lực mà nàng không biết, nếu không không có khả năng nàng mới vừa cùng Diệp Tư Vũ ở bên nhau một ngày, ngay hôm sau Lưu Xương liền có thể chuẩn xác mang phong mật thư cảnh cáo kia đến.
Nhưng thế lực kia tột cùng ở đâu, lại là một vấn đề không có lời giải.
Sở Trạm vì thế bực bội, nàng sợ Diệp Tư Vũ vì nàng chịu tổn thương, vô luận là thân thể hay là tâm lý.
Nàng muốn tránh nàng, miễn cho nàng bị những người gọi là tử sĩ theo dõi, nhưng nàng cũng luyến tiếc càng không thể tránh xa nàng, nếu không không chỉ sẽ làm Diệp Tư Vũ thương tâm, càng sẽ làm hai người càng ngày càng xa.
Vấn đề không có lời giải này khiến Sở Trạm đau đầu nhức óc mấy ngày nay, huống chi gần đây nàng cũng có thể nhìn thấy sự nghi vấn trong mắt Diệp Tư Vũ.
Đây là do Diệp Tư Vũ cố ý để nàng nhìn thấy, chỉ hy vọng nàng có thể chủ động đưa ra đáp án, nhưng cái đáp án này nàng không biết nói thế nào.
Tiên đế kiêng kị Diệp gia đến một trình độ nhất định, lưu lại Diệp Tư Vũ một mạng đến hôm nay, phỏng chừng đã là cực hạn của hắn, cho nên hắn sẽ không thoái nhượng, phong mật thư kia không chỉ là uy hiếp mà thôi.
Sở Trạm bực bội, bất lực, nàng đang tâm phiền ý loạn, bên kia lại có cung nhân tới báo, nói Ly Ca đến.
Sở Trạm hữu khí vô lực xua xua tay, cho người mang Ly Ca tới, kỳ thật nàng đã sớm nói hắn có thể tuỳ thời kiến giá, bất quá người này từ trước đến nay tuân thủ quy củ, mỗi lần tới đếu cho người thông báo trước, Sở Trạm tuyên triệu mới tiến vào.
Lại lần nữa quy quy củ củ hành lễ, Sở Trạm kêu dậy liền thuận tiện cho cung nhân lui xuống hết.
Sau khi đám người đi ra, nàng mới mệt mỏi hỏi, "Chuyện điều tra đến đâu rồi?"
Trên gương mặt lạnh như băng của Ly Ca tựa hồ có chút bất lực, hắn cúi đầu, mang theo chút áy náy nói, "Vi thần phụ bệ hạ gửi gắm, điều tra cần chút thời gian, cũng chỉ tra được tiên hoàng tựa hồ từng thu dưỡng rất nhiều hài tử vào trận đại hạn ở Bắc Quận mười lăm năm trước.
Trong những người này có khả năng đã bồi dưỡng thành ám vệ, nhưng đa phần thì không biết kết cục thế nào."
"Không biết kết cục ra sao?" Sở Trạm lẩm bẩm thành tiếng, hơi chút thất thần.
Ly Ca thấy thế liền cũng trầm mặc đứng một bên, không nói thêm lời nào.
Chờ một lúc lâu sau, Sở Trạm tựa hồ rốt cuộc phục hồi tinh thần, nàng mím môi, nghĩ đến cái gì ánh mắt đột nhiên trở nên có chút sắc bén, "Tiên đế tâm tư cẩn thận, chuyện này tra không được gì.
Mặc khác ngươi cũng đừng động, đi tìm giúp trẫm một vật."
Việc Sở Trạm đột nhiên biến sắc, Ly Ca hoàn toàn làm như không thấy.
Bất quá Sở Trạm đã mở miệng, Ly Ca vẫn nghiêm túc nhìn Sở Trạm, chờ nàng phân phó, thói quen này vẫn như năm đó.
Ly Ca rất đáng tin cậy, ngoại trừ mẫu hậu, hắn càng được Sở Trạm tín nhiệm hơn bất luận kẻ nào, kể cả Vương công công hay Phùng Lạc.
Cho nên nàng nghiêm mặt vẫy vẫy tay, chờ Ly Ca đến gần sát mình, mới thấp giọng đem tính toán trong lòng nói cho Ly Ca nghe.
Lúc nghe, Ly Ca vẫn mang bộ mặt lạnh chết người, không để lộ nửa phần khác thường.
Chờ Sở Trạm thấp giọng phân phó xong, hắn mới gật đầu, lĩnh mệnh.
Ly Ca vừa đồng ý, còn chưa kịp rời đi, rừng mai an tĩnh trống trãi đột nhiên xuất hiện một người hấp tấp xông vào.
Người tới ăn mặc một thân váy dài màu xanh nhạt, mày liễu mắt hạnh, mắt ngọc mài ngài, khí chất càng phi phàm, liếc nhìn một cái liền khiến người ta khó thể quên được mỹ nhân.
Vì thế Ly Ca nhận ra nàng, người hắn đã thấy qua vài lần, tiểu thư của Thừa Tướng, Tấn Vương phi.
Đã trốn đến Ngự Hoa viên, kết quả vẫn tránh không thoát, Sở Trạm tỏ vẻ bất lực.
Nàng duỗi tay xoa xoa ấn đường, giành nói trước khi Phùng Doanh Ngọc kịp mở miệng, "Nếu người là vì phụ thân của ngươi đến cầu tình, vậy đừng nói gì hết."
Phùng Doanh Ngọc vất vả lắm mới tìm đến được vườn mai, kết quả vừa nhìn thấy chánh chủ còn chưa kịp mở miệng, đã bị lời người nào đó đánh trở về.
Nàng cắn cắn môi dưới, quật cường nhìn Sở Trạm một hồi, sau đó dứt khoát kiên quyết quỳ xuống, "Thần thiếp khẩn cầu bệ hạ ý chỉ, chuẩn thần thiếp tới thiên lao thăm cha."
Sở Trạm im lặng một chút, cúi đầu nhìn Phùng Doanh Ngọc quỳ trên mặt đất, trong mắt có tia bất lực lướt qua.
Nghĩ nghĩ, lại đột nhiên có thâm ý khác nhìn nhìn Ly Ca vẫn đứng bên cạnh, rốt cuộc nói, "Ly Ca, ngươi mang nàng đi thiên lao nhìn xem đi."
Lời của tác giả: Sở Trạm cùng mẫu hậu là trắc trở, Phùng Doanh Ngọc thì cần được ghép đôi (Có người đề nghị ghép với Ly Ca, mọi người cảm thấy thế nào?).