Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Máu Liều Luôn Nhiều Hơn Máu Não

Sau một cơn chóng mặt dữ dội là một khoảng tối ngắn.

Lúc Từ Đồ Nhiên mở mắt ra, cô đang đứng trong sảnh lớn của homestay.

Bên tai là tiếng reo hò và những lời hỏi thăm ra chiều lo lắng của những người khác, trước mắt là một mảng sáng lớn hắt ra từ cửa sổ trước mặt. Cửa chính homestay đang rộng mở, lớp phó thể thao hưng phấn chạy từ ngoài vào. Phía sau cánh cửa là ánh nắng rực rỡ, hoa hồng cỏ xanh, rực rỡ như cõi tiên.

“Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, vừa rồi cậu chẳng nhúc nhích gì, sợ chết đi được.” Giọng nói lảm nhảm của Cố Tiểu Nhã truyền tới từ bên cạnh, “Chúng ta thế này xem như là đã ổn rồi nhỉ? Cảm giác mọi thứ bình thường lại rồi. Đáng, đáng sợ quá… Lớp trưởng bảo họ phải nhanh chóng rời khỏi đây… Ủa, tay cậu bị sao thế? Đỏ cả mảng luôn rồi… Trên chân cũng có kìa. Có đau không? Tôi dìu cậu ra ngoài nhé? Từ Đồ Nhiên? Từ Đồ Nhiên?”

Cố Tiểu Nhã lo lắng đi vòng quanh Từ Đồ Nhiên, không biết lúc này trong lòng Từ Đồ Nhiên đang có một trận gió thu thổi qua.

Là thế này — Sau khi xác định môi trường đã an toàn, cô thất thần, kiểm tra giá trị tìm đường chết hiện tại của mình thử.

Từ Đồ Nhiên phát hiện giá trị tìm đường chết của mình đang dừng lại ở con số 100.

Theo tình hình mà nói, chuyến này của cô kiếm từ 0 lên 100 thì chắc chắn là lãi rồi; nhưng vấn đề là Từ Đồ Nhiên còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên mình sử dụng Thêm điểm kỹ năng đã là 140, cô lấy 40 điểm ra để thêm điểm, cố tình giữ lại tròn 100.

Sau đó, mỗi lần cô kiểm tra người trong thang máy đều thu hoạch được ít nhất là 5 điểm, tiếp đó sau khi tấn công Chung Tư Gia, lần nào cũng được cộng hơn 100 điểm… Vậy số điểm đó đâu rồi? Sao giờ chỉ còn 100 thôi thế này?

Từ Đồ Nhiên nhanh chóng hiểu ra.

Khi đó cô đã “rửa điểm”.

“Rửa điểm” là chức năng bổ trợ cho Thêm điểm kỹ năng, mỗi lần dùng sẽ khấu trừ một lượng điểm tìm đường chết ngẫu nhiên trong số hiện tại…

Lúc đó chỉ lo chạy trốn chứ không để ý, giờ nghĩ kỹ lại, e rằng số điểm còn lại cũng không phải “tự nhiên” mà rơi mất trong lúc sinh tử.

Quá tàn nhẫn rồi… Từ Đồ Nhiên hiếm khi tỏ ra chán nản. Cô biết vận may trong những ván cờ mà mình đặt cược luôn ở mức trung bình, vì thế lúc đó chỉ xem “rửa điểm” như plan B mà thôi. Ai ngờ cơ chế này lại không khách sáo tới vậy, chặt một dao xuống là thành ra công cốc nửa màn rồi.

Từ Đồ Nhiên hơi bực bội. Nói thật thì việc tích lũy giá trị tìm đường chết đối với cô chỉ đơn thuần là một công việc thôi, cô không có ý kiến cũng như không quan tâm tới bất cứ chức năng ban thưởng nào. Nhưng kiểu mất đồ thế này, dù thế nào cô cũng chẳng vui vẻ nổi.

Điều may mắn duy nhất là trong lúc vô tình, cô đã có thêm một chức năng ban thưởng khác. Chức năng này được mở khóa lúc đạt được 200 điểm, khi ấy cô đang bận chạy trối chết nên không nghe kỹ.

Nó gọi là “Dự đoán nguy hiểm”, là kỹ năng bị động, ý nghĩa như tên, giúp tăng cường cảm giác của cô đối với nguy hiểm. Đối với Từ Đồ Nhiên mà nói thì có ít còn hơn không.

Cô thầm thở dài, nhận thấy ánh mắt lo lắng của Cố Tiểu Nhã mới lịch sự mỉm cười: “Không sao, không cần lo cho tôi đâu. Chỉ chút xây xát ấy mà, chẳng đau tí nào.”

Thực tế thì trên cổ tay vẫn hơi đau — Cổ tay cô sưng húp, dù không bị vết thương hở hoặc tổn thương tới xương nhưng vẫn có nỗi khổ riêng. Mắt cá chân thì không đau thật, chỉ do bề ngoài hơi đáng sợ mà thôi.

Giọng của những người còn lại vang lên bên ngoài, hình như đang thảo luận có nên báo cảnh sát hay không. Cố Thần Phong chạy vào giục, Cố Tiểu Nhã đáp lại rồi định đỡ Từ Đồ Nhiên ra ngoài, nhưng Từ Đồ Nhiên lại bảo mình muốn ở bên trong một lát nữa.

“Tôi xem xung quanh thế nào.” Cô gật đầu như thật, “Cậu hiểu mà. Đề phòng vẫn hơn.”

Cố Tiểu Nhã: … Không, tôi không hiểu.

Cố Tiểu Nhã không hiểu gì, chỉ biết cô rất giỏi nên cuối cùng vẫn nghe lời ra ngoài. Trong homestay chỉ còn mỗi Từ Đồ Nhiên, Cố Thần Phong tò mò thò đầu ra từ ngoài cửa, tỏ vẻ định nói gì đó với Từ Đồ Nhiên nhưng thấy mọi người đang thảo luận bên ngoài đành yên lặng nuốt lại.

Từ Đồ Nhiên cũng không để ý, tự bước tới cạnh bàn — Bộ board game kia vẫn đang trải trên bàn, những người khác thì chưa tỉnh hồn lại, giờ hoàn toàn không dám tới gần, tất nhiên cũng không hề dọn dẹp gì.

Trên đống ngổn ngang kia vẫn có 9 quân cờ. Vị trí hoàn toàn giống với lúc trong nhà ma. Từ Đồ Nhiên tò mò nhìn vào tấm thẻ, ánh mắt lướt một vòng trên bàn rồi chợt dừng lại ở một góc.

Chỉ thấy một chiếc đèn pin nhỏ nằm nghiêng ngả ở đó.

Đèn pin…

Đèn pin, ánh sáng.

Từ Đồ Nhiên khẽ nheo mắt lại, chợt nhớ tới những thứ mà Chung Tư Gia nói khi ở nhà ma và ánh sáng quỷ dị gần như bao trùm hết toàn bộ không gian.

Mà trùng hợp hơn là lúc họ chơi board game khi trước, mỗi lần đọc thẻ sự kiện đều phải có đèn pin. Thế mà sau khi bước vào nhà ma, thứ này không hề xuất hiện.

Trong lòng cô dường như có thứ gì đó đang từ từ len lỏi vào. Trước khi Từ Đồ Nhiên kịp phản ứng, cô đã cầm chiếc đèn pin kia lên.

Cạch một tiếng, công tắc được bật mở. Đèn pin phát ra ánh sáng.

Ánh sáng chiếu xuống bàn. Trải dài thành một mảng. Bên ngoài chợt vang lên giọng nói bối rối của Cố Thần Phong. Từ Đồ Nhiên đáp lại cho có rồi chẳng hiểu sao lại nhìn chằm chằm vào mảng sáng kia.

Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền tới tiếng gọi của Cố Tiểu Nhã. Từ Đồ Nhiên đáp lại, định tắt đèn pin nhưng trong lòng khẽ rúng động.

Sau đó cô lật ngược đèn pin lại, nhắm một mắt rồi dò dẫm bước tới gần cái đèn.

Ánh sáng chói lọi chiếu thẳng tới khiến mắt của Từ Đồ Nhiên hơi đau. Cô vô thức nhắm mắt lại, sau khi thích nghi được thì thử he hé ra, nhìn thẳng vào tâm đèn pin.

Cô đã nhìn thấy.

Trong đèn pin, ngay chính giữa ánh sáng, có người đang nhảy múa.

… Không, nói chính xác hơn thì không phải “con người”.

Đó chỉ là một cái bóng đen. Một bóng đen hình người. Hình dáng cao gầy, tay chân biến dạng, đang khoa tay múa chân ngay giữa trung tâm ánh sáng như một con vượn phát điên.

Gần như cùng lúc đó, bên tai cô vang lên một âm thanh kỳ lạ.

Âm thanh rất nhỏ, nghe như đang bập bẹ, vờn quanh tai cô như một con ong, cố gắng len lỏi vào đầu cô.

— Mi thấy ta rồi.

— Mi. Đã thấy. Ta rồi.

— Mi. Đã thấy. Thấy, thấy. Ta. Thấy. Mi. Ta. Thấy. Thấy mi…

— Ta. Đã thấy. Mi rồi…

Tiếng bập bẹ im bặt. Trong đầu cô tựa như có thứ gì đó bất chợt bùng nổ. Từ Đồ Nhiên lảo đảo, chỉ cảm thấy trước mặt lúc đen lúc trắng, không tự chủ mà ngã xuống.

Sau một hồi quay cuồng, tầm mắt cô bị bóng tối bao trùm hết. Trong khoảnh khắc trước khi mất ý thức hoàn toàn, cô chỉ nghe trong đầu vang lên mấy âm thanh nhắc nhở liên tiếp.

[Chúc mừng bạn đã đạt được 450 điểm tìm đường chết.]

[Chúc mừng bạn đã cán mốc 300 điểm tìm đường chết, mở khóa chức năng bổ sung — Tố chất ngẫu nhiên X1.]

[Chúc mừng bạn đã nhận được tố chất ngẫu nhiên — [Thỏ điên].]

[Chúc mừng bạn đã cán mốc 550 điểm tìm đường chết, mở khóa chức năng bổ sung — Tố chất kết hợp kỹ năng đặc biệt X1.]

[Chúc mừng bạn đã đạt được tố chất kỹ năng đặc biệt — [Thỏ điên ∙ Khó bề phân biệt].]

*

[Tố chất ∙ Thỏ điên]

[Khuynh hướng: Hỗn loạn, thú hoang]

[Cấp hiện tại:        Hỗn loạn: Huỳnh                 Thú hoang: Huỳnh]

[Hiệu quả: Người nắm giữ có thể nhận được phần thưởng cơ bản là tăng thêm tốc độ và sức mạnh cơ thể; người nắm giữa có thể nhận được phần thưởng cơ bản là tăng thêm thính giác. Người nắm giữ có thể mở khóa hoặc nâng cấp các kỹ năng đặc biệt tương ứng khi thăng cấp.]

[Kỹ năng đặc biệt: Thỏ điên ∙ Khó bề phân biệt]

[Cấp hiện tại:        Hỗn loạn: Huỳnh]

[Hiệu quả: Kỹ năng đặc biệt bị động. Khi có hai hoặc nhiều thực thể không phải con người có ác ý với người nắm giữ, người nắm giữ có thể tự động tác động lên chúng, khiến chúng bị ảnh hưởng tâm trí và cách suy nghĩ. Càng nhiều mục tiêu vây quanh, ảnh hưởng sẽ càng mạnh.]

[Ghi chú: Hiện tại kỹ năng này chỉ có tác dụng với các thực thể không phải người với cấp Đăng và cấp Đăng trở xuống.]

… Trước khi Từ Đồ Nhiên khôi phục ý thức, trước mặt cô là một đoạn văn bản lít nha lít nhít như thế đấy.

Đầu vẫn hơi choáng váng. Tâm trí mới được thức tỉnh không thể nào đọc hiểu hết được.Cô lướt mắt qua hết đống trôi nổi trên đầu này rồi quay sang một bên, từ từ mở mắt ra.

Không gian đang lắc lư. Cô đang nằm trên xe.

Đây là một chiếc xe van rất sạch sẽ, bên trong thoang thoảng mùi nước hoa nhàn nhạt. Từ Đồ Nhiên hít vào một hơi, vô thức muốn ngồi dậy nhưng chợt nghe phía sau có người “Này” một tiếng.

“Cậu tỉnh rồi!” Cố Tiểu Nhã ngạc nhiên thò đầu ra từ băng ghế sau, giơ 3 ngón tay ra trước mặt cô, “Có nhìn ra không? Đây là số mấy?”

“…”

Từ Đồ Nhiên lơ đễnh đáp lại rồi ngồi dậy, nhìn xung quanh một hồi mới nhận ra trên xe chỉ có mỗi chị em Cố Tiểu Nhã, Tiểu Mễ và mình — Cố Thần Phong đang ngồi ở ghế phụ lái, một mình chiếm một hàng, Cố Tiểu Nhã và Tiểu Mễ thì ngồi ở băng cuối.

“Tôi đã bỏ lỡ chuyện gì rồi? Bọn lớp trưởng đâu?” Từ Đồ Nhiên vừa hỏi vừa vươn tay sờ đầu mình, ngón tay đụng phải một vòng băng gạc nên không khỏi dừng lại, “Tôi bị thương ư?”

“Những người khác ngồi xe khác rồi.” Cố Tiểu Nhã nói, “Còn về băng gạc… Là lúc chúng ta sắp lên xe, có một người tốt bụng đã giúp cậu băng lại.”

Nhắc lại thì khéo thật. Thật ra chỗ này rất khó gọi xe, nhưng may mà lúc họ chuẩn bị rời khỏi đã có người đón xe lên núi — Tình cờ là chiếc xe van này đây.

Lúc đó Từ Đồ Nhiên đã bị ngất, đám học sinh tin tưởng xe cứu thương hơn là những chiếc xe không có giấy phép hoạt động. Vốn dĩ trong xe này có một hành khách, đó là một thanh niên trạc độ 20, anh ta xuống xe phát hiện tình cảnh khó khăn của họ nên vội giục cả đám đón xe xuống núi, còn giúp đưa Từ Đồ Nhiên đã mất ý thức vào trong xe nữa.

“Anh ta nói mình từng học Y nên có thể xử lý vết thương trong tình huống khẩn cấp. Băng gạc trên người cậu từ đấy mà ra đó.” Cố Tiểu Nhã nói, “Lúc đó sau đầu cậu sưng lớn lắm… Giờ còn đau không?”

Từ Đồ Nhiên: “…”

Đừng nhắc nữa, thật sự không đau mà.

Ngoài đầu ra, trên cổ tay và cổ chân cô cũng bị quấn kín băng gạc. Băng quấn rất dày, cuối cùng còn thắt một nút thật xinh xắn nữa.

Từ Đồ Nhiên sờ lên nút thắt đáng yêu trên tay mình, suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Họ tới đông không? Giờ mà lên núi làm gì vậy?”

Nếu chỉ là một người thì không cần phải gọi xe van làm gì.

“Ừm, khoảng 5, 6 người ấy. Quần áo rất giống nhau. Còn việc tới để làm gì thì… Tôi cũng chẳng rõ. Anh ta bảo mình hẹn với bạn tới chơi. Lúc đó có một chiếc ô tô dừng lại, bên trong là một cô gái mặc váy đỏ… Chắc họ là bạn.” Cố Tiểu Nhã cũng không chắc.

Cố Thần Phong ngồi trước quay đầu lại: “Tôi có hỏi rồi, bảo là nhóm trong công ty, lên núi để chụp ảnh chim chóc. Xe không thể chạy tiếp vào núi nữa nên mới dừng ở gần homestay.”

Vì lo người dân vô tội sẽ vô tình rơi vào homestay có ma quỷ lộng hành nên trước khi đi, cậu ta đã cố tình gặng hỏi.

Từ Đồ Nhiên trầm ngâm rồi ồ lên một tiếng, nhìn cổ tay mình, không hiểu nghĩ tới chuyện gì mà tỏ vẻ suy tư: “Bác sĩ ư? Anh ta nói thế thật à?”

“Ừm. Bảo là ở khoa Não.” Cố Tiểu Nhã gật đầu, “Trông cũng khá giống.”

Từ Đồ Nhiên:?

“Thì… Có khí chất ấy, rất ấm áp, lịch sự, kỹ thuật cũng rất thành thạo khiến người ta có cảm giác nghiêm túc và sạch sẽ.” Cố Tiểu Nhã nghiêm túc nói, “Giống hệt như bác sĩ trên TV ấy. Có cả hộp cấp cứu bên người nữa mà. À đúng rồi, anh ta còn cho cậu một tấm danh thiếp nữa, bảo rằng nếu sau này cậu thấy khó chịu thì cứ gọi điện thoại cho anh ta. Tôi nhét vào túi cậu rồi đấy.”

Từ Đồ Nhiên: …

“Chi6 cứ nói thẳng là anh ta đẹp trai đi cho rồi. Lại còn “giống người trên TV” nữa cơ đấy.” Cố Thần Phong nói khiến Cố Tiểu Nhã trợn mắt nhìn. Từ Đồ Nhiên bị kẹp giữa hai người lại cụp mắt, nhìn băng gạc trên tay lần nữa.

Cô lặng lẽ dịch vào một góc, hạ tay xuống phía dưới, mở miếng băng trên tay ra nhân lúc mọi người không chú ý.

Chỉ thấy vùng da dưới lớp băng mịn màng và sạch sẽ, hoàn toàn không sưng đỏ gì hết.

Từ Đồ Nhiên hơi nhướng mày.

Bác sĩ sao?

Dù tên đó có phải là bác sĩ hay không thì hiệu quả điều trị này thật sự quá tốt rồi.

Từ Đồ Nhiên mím môi, vươn tay vào túi, quả nhiên mò được một tờ giấy lạ lẫm.

Tấm danh thiếp kia chỉ có vài chữ rất đơn giản, không ghi đơn vị và nghề nghiệp gì mà chỉ có một dãy số và một cái tên.

Dương Bất Khí… Nuôi không nổi*?

(*) Hai cụm này trong tiếng Trung đọc gần giống nhau.

Từ Đồ Nhiên lập tức bị thu hút bởi cái tên đồng âm mà mình tự nghĩ ra, cô suy tư một hồi rồi nhét danh thiếp về lại túi áo.

——————

Dương Bất Khí: Bắt đầu chờ điện thoại từ hôm nay [Nghiêm túc]

— — — — — — — —

Để giúp mọi người hiểu hơn, sau đây là các cấp của những thứ công khai được:

Thể Đáng Ghét: Huỳnh Chúc Đăng Quán Huy Thần

Nhà ngoại cảm: Huỳnh Chúc Đăng Cự Huy Thần
Nhấn Mở Bình Luận