Tiếng thét chói tai, tiếng ngã xuống đất, sau đó là rối loạn tưng bừng. Trong chốc lát, trên bàn đã là một mảng hỗn loạn.
Chỉ thấy lớp trưởng vốn nho nhã lại đang ngã vật ra đất run cầm cập, hai tay bóp cổ mình, trán đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng trông rất đáng sợ, đôi chân đang ra sức giãy đạp vào bàn. Cố Thần Phong và một nam sinh khác đang ra sức ghì tay cậu ta ra nhưng không nổi.
“Trời ơi! Thế này là sao?” Cố Tiểu Nhã quay người bước tới, cực kỳ kinh ngạc. Cố Thần Phong không ngẩng đầu lên mà vẫn đang cố gắng kéo tay lớp trưởng ra: “Không biết, tự nhiên cậu ta lại tự bóp cổ mình như thế! Đừng có đứng đó nữa, mau gọi điện đi!”
“Tôi không gọi được!” Tiểu Mễ vội la lên, “Đúng thật là… Sao lại chết máy lúc này cơ chứ…”
“Sao không tìm thấy điện thoại của tôi vậy! Tiểu Nhã đâu rồi?”
Cố Tiểu Nhã nghe thế liền vội lấy điện thoại mình ra, vừa mới bình tĩnh lại thì trên màn hình đã xuất hiện thông báo “Hết pin” — Sau đó tự động tắt nguồn.
Cô ta lo lắng ấn nút mở máy lại ngay, chợt sực nhớ: “Đợi đã, còn Từ Đồ Nhiên…”
Chưa nói hết câu, Cố Tiểu Nhã đã cảm giác như có một bóng người lướt qua bên cạnh mình, cô ta kinh ngạc quay đầu lại, đối diện với Từ Đồ Nhiên như đang trầm tư.
“Xin lỗi, làm phiền né ra giùm. Tôi có từng học cấp cứu.” Cô nói dối không chớp mắt, lách người đi qua.
Có lẽ là do giọng điệu của cô quá thản nhiên nên lớp phó thể thao đang ghì lớp trưởng thật sự bị cô lừa, cậu ta vô thức định buông tay nhưng lại bị Cố Thần Phong ngăn lại.
“Cấp cứu? Cậu ư?” Cậu ta nhìn Từ Đồ Nhiên đầy nghi ngờ, “Cậu… Này đợi đã, đừng có tới đây!”
Lớp trưởng trông thì yếu ớt nhưng lúc này lại mạnh đến đáng sợ, hai người họ sắp đè không nổi nữa rồi. Cố Thần Phong sợ những người khác tới gần sẽ bị thương nên định đánh ngất cậu ta trước. Ai ngờ vừa mới dứt lời đã thấy Từ Đồ Nhiên sải bước tới.
Trong tay cô còn cầm theo một con dao gọt trái cây không biết lấy đâu ra.
Cố Thần Phong đơ luôn.
Hay thật đấy – Cậu ta chỉ định để lớp trưởng tạm thời nằm im, còn nhỏ điên này thì muốn lớp trưởng mãi mãi nằm im luôn!
Vì thế cảnh tượng đã hỗn loạn nay lại càng thêm hỗn loạn. Bên này Cố Thần Phong và lớp phó thể thao đang cố gắng ghì lớp trưởng, bên kia các nữ sinh đang lo lắng vây quanh Từ Đồ Nhiên, không biết có phải đang khuyên nhủ không nữa. Có người chạy ra ngoài hành lang, lớn tiếng gọi chủ homestay đã mất tăm —
Trong lúc hỗn loạn, Từ Đồ Nhiên đã ngồi trước mặt lớp trưởng, giơ cao con dao gọt trái cây trong tay.
“Cậu bị điên à —” Cố Thần Phong vội vàng cản lại nhưng bị Từ Đồ Nhiên linh hoạt tránh đi, cô ra sức đâm con dao xuống.
Lại thêm vài tiếng thét nữa vang lên, có người sợ tới mức nhắm tịt mắt.
Lát sau vẫn chưa nghe thấy tiếng động nào đáng sợ. Mở mắt ra mới phát hiện con dao của Từ Đồ Nhiên chưa hề đụng vào người lớp trưởng.
Cô đâm vào chỗ bên cạnh đầu cậu ta, trên sàn gỗ hằn lại một vết lõm rất rõ ràng.
Lớp trưởng đang liều mạng bóp cổ mình như sực tỉnh giữa cơn mê, cơ thể căng cứng từ từ thả lỏng, lực ở hai bàn tay cũng dần dần yếu đi.
“…” Cố Thần Phong và lớp phó thể thao liếc nhau, cùng thả tay ra rồi thở phào.
“Tuyệt vời, ngầu thật đấy.” Cậu ta thở hổn hển nhìn sang Từ Đồ Nhiên, “Cậu làm thế nào vậy?”
“Lấy sợ hãi để trị bệnh. Phương pháp này có tác dụng trong một số trường hợp khẩn cấp.” Từ Đồ Nhiên nói bừa rồi cầm dao đứng dậy. Lúc này Cố Thần Phong mới để ý trên ngón út tay phải của cô đã có thêm một chiếc nhẫn bạc sáng bóng từ khi nào.
Lớp trưởng nằm dưới đất được mọi người đỡ dậy, nét mặt vẫn chưa hoàn hồn lại. Cậu ta mở miệng như muốn nói gì đó nhưng ánh mắt lướt qua mặt bàn, chợt biến sắc rồi lập tức ngậm miệng.
Từ Đồ Nhiên nhìn theo ánh mắt của cậu ta, thấy có một tấm thẻ sự kiện đã được lật. Cô bước tới cầm lên xem, chỉ thấy bên trên là một hình đồng hồ, kim đang chỉ về hướng 12 giờ.
“Đây là thẻ mà ban nãy lớp trưởng rút được.” Nữ sinh tên Tiểu Mễ bước tới cạnh cô rồi nhỏ giọng nói. Có lẽ vì vừa rồi Từ Đồ Nhiên mới “cấp cứu” thành công nên thái độ hiện tại của họ đối với cô cũng thân thiện hơn rất nhiều, lúc nữ sinh đó nói chuyện còn có chút ngượng ngùng.
Từ Đồ Nhiên nhớ tới ánh sáng ban nãy mình chợt thấy, cô đảo mắt, nhặt chiếc đèn pin nhỏ trên bàn lên: “Trước khi xảy ra chuyện cậu ta có đọc thẻ sự kiện chưa?”
Tiểu Mễ khẽ gật đầu.
Lúc mọi người đi tới ô đặc biệt đều phải rút một thẻ sự kiện, sau đó hoàn thành thử thách trên đó. Nếu không làm được sẽ bị “đào thải”.
Thẻ được chế tạo đặc biệt nên chỉ có thể dùng đèn pin trong hộp phụ kiện tặng kèm mới đọc được văn bản bên trên. Từ Đồ Nhiên tìm thấy được chiếc đèn pin nhỏ đó, soi vào thẻ, mặt thẻ vốn dĩ chỉ có hình vẽ thế mà lại hiện ra một đoạn văn bản rõ ràng.
[Sự kiện: Bạn nhận được thử thách lòng can đảm từ chủ homestay. Ngay lúc này, xin hãy đứng thẳng người, cúi người xuống nhìn vào giữa hai chân. Trong quá trình quan sát không được phát ra tiếng động, không được di chuyển, không được nhắm mắt. Giữ nguyên trong vòng 5 giây sẽ được xem là hoàn thành thử thách.]
[Nhắc nhở thân thiện: Ánh mắt tò mò chắc chắn sẽ thu hút sự dòm ngó của những người khác. Nếu người thách đấu thấy có điều gì lạ, vui lòng không chia sẻ với những người chơi khác, người vi phạm sẽ tự gánh chịu hậu quả.]
… Chẳng trách.
Lông mày Từ Đồ Nhiên khẽ nhíu lại.
Cô xác nhận lại với Tiểu Mễ lần nữa, quả nhiên là tiếng hét vừa rồi được phát ra trong lúc lớp trưởng đang “chấp hành” thử thách trên thẻ.
Lúc đó cậu ta cúi người nhìn ra sau, vì góc độ nên những người khác không thấy được nét mặt của cậu ta, chỉ biết là tự dưng cậu ta hoảng hốt kêu lên một tiếng, sau đó thì ngã sấp về phía trước. Tiếp theo nữa, lớp trưởng chỉ về hướng cầu thang tầng 2, nói gì đó rồi bắt đầu dùng tay tự bóp cổ mình.
“Hệt như bị trúng tà vậy.” Tiểu Mễ nhớ lại tình cảnh lúc đó vẫn còn thấy sợ.
Từ Đồ Nhiên tự nhủ thầm trong lòng, tự tin xíu đi, bỏ chữ “hệt như”.
Là người xuyên sách, cô nhạy cảm hơn những người khác ở một vài chuyện, những thứ có thể “nhìn ra” cũng nhiều hơn —
Nghĩ sao mà lớp trưởng lại tự bóp cổ mình thế? Từ Đồ Nhiên thấy rõ ràng lúc đó ở sau cậu ta có một cái bóng đen. Cái bóng đó luôn khống chế hai tay của cậu ta, cố gắng bóp thật chặt yết hầu.
Có lẽ lúc chưa hoàn thành xong thử thách, lớp trưởng đã vô thức tiết lộ ra những gì mình thấy, kết quả là bị “trừng phạt”.
Đó cũng chính là lý do tại sao cô phải lấy dao đâm xuống sàn nhà — Thực chất chỗ cô đâm chính là đầu của bóng đen đó. Bóng đen bị đâm đau phải chạy trốn, lúc ấy lớp trưởng mới được cứu.
Nghĩ tới đây, Từ Đồ Nhiên vô thức sờ lên chiếc nhẫn trên ngón út của mình.
Đây không phải là một chiếc nhẫn bình thường mà lại đạo cụ nhận được trong blind box. Nó có tác dụng giúp người đeo tấn công tất cả những thứ có sự tồn tại. Nếu không có chiếc nhẫn đó, vừa rồi Từ Đồ Nhiên thật sự không chắc là có cứu được người hay không.
May mà vụ cứu người tại chỗ này hình như không nằm trong những mục cấm của người xuyên sách, chuyện này khiến Từ Đồ Nhiên khẽ thở phào. Dù sao cô cũng chỉ tới tìm đường chết thôi, đâu phải đến để nhặt xác cho người khác, nếu thật sự bỏ mặc mọi người chết hết như cốt truyện ban đầu thì có trời mới biết sau này lại thêm biết bao phiền toái nữa.
Ánh mắt Từ Đồ Nhiên khẽ lướt qua xung quanh, thấy Tiểu Mễ sau lưng đã bắt đầu dọn dẹp mặt bàn lộn xộn, cô ta định cất bộ bài đi nên cô bèn trả lại tấm thẻ và đèn pin trong tay.
Sau đó cô hỏi về người thứ 7 đáng lẽ phải tham gia buổi tiệc này. Tiểu Mễ hơi hoang mang: “Còn ai tới nữa sao? Tôi không biết. Vốn định chỉ có mấy người chúng tôi thôi mà.”
Từ Đồ Nhiên thì được thêm vào sau.
Từ Đồ Nhiên nghe vậy thì liền trầm tư, lấy cớ muốn thả lỏng nên lên lầu một mình, đi dạo quanh homestay — Một mặt là để tìm xem “người thứ 7” có đang ở đây hay không, mặt khác là để tránh bị hỏi nhiều hơn về chuyện cấp cứu. Dù sao cô cũng chả biết gì về y học hết, nếu hỏi sâu hơn e là sẽ bị lộ mất.
Tầng 2 và tầng 3 của homestay đều là phòng ngủ, mỗi tầng có 2 phòng, cộng thêm tầng 1 nữa là có tất cả 6 phòng ngủ. Cửa phòng không khóa, Từ Đồ Nhiên lần lượt đi một vòng nhưng chẳng thấy ai, vì thế cô đành phải quay lại sảnh lớn.
Vừa mới xuống lầu đã nghe thấy liền xúc xắc lăn. Từ Đồ Nhiên quan sát một chút, có hơi kinh ngạc: “Sao mọi người lại chơi trò này rồi?”
Chỉ thấy trên bàn đang trải một tấm bản đồ sặc sỡ, đó là bộ boardgame lúc nãy, có người đang cầm đèn pin soi thẻ sự kiện, sáng tới chói mắt.
Vì chuyện trước đó nên nhóm người này đã không còn xa lánh cô nữa. Các nữ sinh tích cực chào hỏi cô, lấy đồ ăn vặt và nước uống cho cô, nhưng chẳng ai đáp lại câu hỏi kia. Từ Đồ Nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, chỉ thấy gương mặt của Cố Tiểu Nhã cũng hơi mờ mịt.
“Thì… Đã bắt đầu chơi rồi thì phải chơi cho hết chứ.” Cô ta thản nhiên nói như thể lời nói của mình rất logic vậy, “Hơn nữa giờ cũng đâu có chuyện gì làm đâu… À đúng rồi, cậu uống cola không?”
Từ Đồ Nhiên: “… Thôi khỏi, không cần đâu, cảm ơn nhé.”
Vì lớp trưởng không hoàn thành được “thẻ sự kiện” nên cũng giống mất tư cách chơi như Từ Đồ Nhiên, lúc này cậu ta đang ngồi trong góc chơi điện thoại. Từ Đồ Nhiên nghĩ một lát rồi đi qua, ngồi cạnh cậu ta: “Cậu ổn rồi chứ?”
Lớp trưởng ngẩng đầu lên nhìn cô, cười ngượng ngùng rồi cất điện thoại lại: “Vừa rồi chưa kịp cảm ơn cậu đã cứu tôi.”
“Không sao, tiện tay thôi mà.” Từ Đồ Nhiên thuận tay lấy một gói kẹo cầu vồng chưa xé trên kệ đồ ăn vặt, “Vừa rồi cậu giải thích với họ thế nào vậy?”
“… Bị động kinh.” Vẻ mặt của lớp trưởng rất vi diệu, “Vì… không thể nói được.”
Cậu ta nhìn Từ Đồ Nhiên chằm chằm: “Vậy còn cậu? Cậu cũng nhìn thấy… thứ đó rồi đúng không?”
Từ Đồ Nhiên duỗi hai ngón tay ra kéo môi lên một chút. Lớp trưởng giật mình rồi chợt nhận ra, sắc mặt lập tức trắng bệch.
— May mà Từ Đồ Nhiên không trả lời. Cô mà trả lời thì đồng nghĩa với việc cậu ta đã tiết lộ thứ mình trông thấy, vừa mới bị phạt rồi, e là sẽ bị phạt thêm lần nữa mất.
Lớp trưởng sợ hãi nhìn Từ Đồ Nhiên đầy biết ơn, Từ Đồ Nhiên khẽ cười rồi nói: “Đúng là trước đây tôi có thể nhìn thấy một số thứ không sạch sẽ.”
Câu này xem như đã giải thích được cho nghi hoặc của lớp trưởng. Ví dụ đã ở trước mắt, cậu ta có muốn cũng chẳng thể nghi ngờ được. Lớp trưởng đẩy kính lên, lo lắng nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói:
“Vậy cậu có cảm thấy chỗ này cực kỳ bất ổn không.”
Từ Đồ Nhiên “Ồ” một tiếng, biết rồi mà vẫn cố hỏi: “Sao lại nói thế?”
“Bầu không khí rất kỳ lạ, bí bách khó chịu.” Lớp trưởng nói, “Hơn nữa cậu không để ý chỗ này càng lúc càng lạnh hay sao? Giờ đang là tháng 6 mà.”
Đúng thật, rõ ràng là nhiệt độ rất cao nhưng chẳng biết từ lúc nào mà trong nhà lại tràn ngập một cái lạnh khó chịu tới rùng mình.
“Còn nữa, điện thoại. Lúc nãy trong tình huống khẩn cấp như thế mà điện thoại của mọi người đều có vấn đề, hoặc không tìm thấy, hoặc là tắt máy. Điện thoại của tôi thì để ngay trên bàn, mà lạ là chẳng ai nhìn thấy — Nhưng vừa rồi, ngay sau khi mọi thứ dừng lại thì tất cả các vấn đề cũng bị biến mất, điện thoại có thể dùng lại. Chuyện này thật sự rất kỳ lạ.”
Từ Đồ Nhiên: “…”
Không đâu, chuyện kỳ lạ nhất là cậu đã suýt mất mạng mà các bạn học của cậu vẫn còn tâm trạng chơi boardgame kìa, thế mà cậu lại thật sự không thấy chuyện này bất ổn.
Biết chiếc xe tang mà mình tốn công tốn sức xin đi ké đã tới cận kề, Từ Đồ Nhiên ôm tâm trạng phức tạp nuốt kẹo trái cây trong miệng xuống, xoay chiếc nhẫn trên ngón út.
“Nhắc mới nhớ, bộ boardgame này là ai đem tới thế?”
“Không biết nữa, lúc tôi đến đã có rồi. Hình như homestay có sẵn hay sao ấy…” Lớp trưởng cũng không chắc.
Hình như có chuyện gì đó. Từ Đồ Nhiên mím môi, ngồi dậy.
“Chuẩn bị sẵn sàng đi.” Do sự hạn chế của người xuyên sách nên cô không tiện nhắc nhở quá rõ ràng, “Tôi có linh cảm rằng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu. Nói không chừng lát nữa lại có chuyện gì nữa đấy.”
Như thể là chứng minh lời cô — Mai nở hai lần*. 1 giây sau, bên bàn bên cạnh lại vang lên một tiếng thét nữa.