CHƯƠNG 29: NHỚ CHA
Edit: Lan Anh
Chế biến thịt kho cả đêm, người một nhà đều mệt muốn chết, ai cũng quay về phòng mình nghỉ ngơi, Khương thị và Tiểu Thiết Đản cũng đã ngủ.
Du Uyển nằm trên giường lăn qua lộn lại, không ngủ được.
Du Uyển sờ lên chăn bông cũ kĩ trên người mình, mấy ngày nay vội vàng kiếm tiền, đều chưa có thời gian đi mua đồ dùng, đợi làm xong tiệc chúc thọ ở nhà Bạch tiểu thư, liền đưa nương với đệ đệ lên trấn, hảo hảo mà mua sắm, mua những thứ cần thiết cũng như đồ chuẩn bị tết.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói đến đồ tết, nàng lại nhớ tới cha mình đang ở biên quan, lại càng không ngủ được.
Nàng dứt khoát xuống giường, mặc tốt y phục, xách theo ngọn đèn đi vào nhà bếp.
Phòng bếp bây giờ không nghèo nàn như lúc nàng mới xuyên đến đây, trong thùng gạo đã có gạo, trong tủ bát cũng có đầy đủ chén bát, còn có gia vị và muối, trong góc tường là củ cải đỏ và củ cải trắng mà đại bá mẫu đào giúp, trong thùng gỗ thì có vài con cá trích đang bơi, đương nhiên khiến người khác thèm ăn là thịt khô đang được treo trên tường.
Mấy miếng thịt khô này là tự tay đại bá ướp gia vị, phơi ở phòng bếp, bình thường thì để thông gió, còn lúc nấu cơm thì có thể hun khói, mới qua một ngày, vị mặn chưa đủ thấm, chất thịt vẫn còn khá tươi.
Du Uyển cắt một khối phía sau của chân giò, chỗ thịt này nạc mỡ thích hợp, cũng không quá nhiều mỡ, rất thích hợp để làm thịt viên.
Nhưng chỉ nhiêu đó vẫn không đủ, nàng cắt thêm một khối phía trước của chân giò, thịt đùi và thịt vai.
Nàng nhớ kiếp trước, dì của nàng rất thích lấy thịt vai làm thịt viên, chất thịt chỗ đó là non nhất.
Sau khi băm thịt, nàng băm gừng, tỏi và hành, đập thêm mấy quả trứng gà rừng, trộn hết mấy thứ vào thịt băm, sau đó lại bỏ thêm xì dầu, bột, muối, dầu vừng và hồ tiêu.
Động tác của nàng rất nhanh, chỉ chốc sau đã thấy mọi thứ trộn đều.
Nàng lấy ra một chén lớn dầu vừng, dầu vừng bình thường rất đắt, mọi người thường hay sử dụng mỡ heo, nhưng nàng lại đổ vào chảo dầu không sót một giọt.
Trong chảo dầu rất nhanh liền bay ra mùi thịt viên thơm lừng.
Làm tốt thịt viên, nàng lại lấy bột trắng trong tủ bát ra, bắt đầu làm mấy cái bánh lớn.
Nhà bếp nổi lửa, một mực làm đến khi trời tờ mờ sáng.
Du Uyển lau mồ hôi trên trán, nhìn trời thấy đã đến lúc ăn điểm tâm.
Du Uyển lại tiếp tục làm thêm vài món ăn, thịt trộn với hành tây cuốn bánh tráng, Khương thị với Tiểu Thiết Đản còn chưa tỉnh, nàng bê qua lão trạch trước.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì muốn đi lên trấn mua nguyên liệu nấu ăn, nên người một nhà đều dậy sớm, khi nhìn thấy Du Uyển mọi người đều rất kinh ngạc.
“Làm sao con lại dậy sớm vậy?” Đại bá mẫu mở cửa hỏi.
Du Uyển lấy bánh cuộn được ủ trong giỏ xách đưa qua, ngậm cười nói: “Đại bá mẫu sớm, chắc người chưa ăn điểm tâm phải không ạ? Con có làm mấy cái bánh cuộn, mọi người dùng để lót dạ đi ạ.”
Lúc này đại bá cùng với huynh đệ Du Phong vừa mới rửa mặt xong, cũng đang hướng bên này đi tới.
Nghe nói nàng đem bánh tới, bị dọa cho mặt mũi trắng bệch.
“Ai nha, hình như con quên bỏ muối.”
Mấy người đại bá sắc mặt đang trắng liền chuyển sang hồng phớt.
“Con làm cho cha khá nhiều đồ ăn.... may mắn may mắn, những cái đó con chưa quên thả.”
Huyết sắc trên mặt mọi người chưa ngự được bao lâu lại soát soát mà trắng trở lại...
....
Ăn xong điểm tâm, Du Uyển và huynh đệ Du Tùng đi xe bò lên trấn.
“Ngươi muốn đưa đồ cho tam thúc sao?” Du Tùng ngồi trên xe bò , nhìn Du Uyển đang ôm cái bình hỏi.
Du Phong thì đi ở phía trước dắt trâu.
Du Uyển gật gật đầu: “Đúng vậy, cũng sắp qua năm mới, muội hy vọng cha cũng có thể trải qua năm mới tốt một chút.”
“Không tới được đâu.” Du Tùng nói thầm.
Tam thúc lúc gần đi có nói là đến biên quan sẽ viết thư bọn họ, nhưng đã sáu năm trôi qua, bọn họ vẫn không nhận được tin tức gì của tam thúc, bọn họ cũng có viết thư cho tam thúc nhưng không thấy hồi âm.
Có đôi khi, bọn họ hoài nghi là tam thúc đã gặp chuyện bất trắc.
Nhưng bọn họ có nghe nói, tướng sĩ hi sinh rồi di thể cũng không được đưa về, nhưng sẽ tận lực mang về thiết bài có khắc tên họ.
Bọn họ chưa nhận thiết bài của tam thúc, như vậy coi như là tam thúc còn sống đi.
“Cha nhất định sẽ nhận được.” Du Uyển ôm cái bình trong ngực, kiên định nói.
Du Tùng há to miệng, muốn khuyên nàng chớ có tin tưởng như vậy, lời vừa đến bên môi liền bị đại ca quăng tới ánh mắt cảnh cáo, hậm hực ngậm miệng lại.
Du Phong tiếp tục đẩy xe bò, chân giẫm vào tuyết: “Đi mua thức ăn trước, mua xong, tiểu Tùng đem xe bò đánh về, huynh dẫn muội đi dịch trạm.”
Du Uyển cong cong khóe môi: “Được.”
Nguyên liệu nấu ăn mua vào buổi sáng là tươi nhất, nhưng nếu không đem về ngay thì dễ ảnh hưởng đến mùi vị của món ăn, đại bá có yêu cầu phi thường cao đối với nguyên liệu nấu ăn.
Ba người vào chợ trên trấn mua thức ăn, nguyên liệu nấu ăn ở đây giá cao hơn chợ phiên rất nhiều, nhưng nghĩ tới giá tiền mà Bạch tiểu thư đưa ra, lại cảm thấy có dùng nhiều tiền một chút cũng không sao.
Thịt heo tươi mới, thịt dê, gà, vịt, mỗi thứ mua một chút, hôm nay chưa phải là ngày làm tiệc mà là làm cho Bạch tiểu thư ăn thử, nàng hài lòng món nào thì mới đưa món đó lên bàn ăn.
Du Tùng kéo một xe nguyên liệu hồi thôn.
Du Uyển lại đi mua thêm áo bông loại có thể chịu được rét lạnh cao.
Biên quan lạnh như vậy, mấy cái này có lẽ cha sẽ cần.
Ra khỏi trấn Liên Hoa đi về hướng bắc, đi bộ mười dặm là dịch trạm, dịch trạm này là trạm lớn nhất ở ngoài kinh thành, là nơi chuyên giao nhận thư từ qua lại, cũng có thể giao vật tư, chỉ cần trả nổi chi phí thì bọn họ cũng có thể tiếp nhận.
Hôm nay dịch trạm kín chỗ, có nuôi ngựa, có thay ngựa, cũng có người đến nghỉ chân.
“Bên kia.” Du Phong đưa Du Uyển đến chỗ dịch trạm bên tay phải.
Du Uyển nhìn đến ba cỗ xe ngựa, hai xe phía trước đều đã đầy, duy chỉ có xe cuối cùng là còn trống hơn phân nửa.
“Đây là đi đại doanh Tây Bắc.” Du Phong chỉ huy hiệu trên bánh xe nói.
“Từ chỗ này đến đại doanh Tây Bắc xa không?” Du Uyển hỏi.
“Bọn họ đi quan đạo, không sợ xa.” Dường như đoán được điều Du Uyển đang lo lắng, lại nói, “Thời tiết lạnh, đồ vật có thể để được lâu.”
“Ân.” Du Uyển gật đầu, không biết có phải do sinh thái ở đây chưa bị phá hư, không có hiệu ứng nhà kính, mùa đông ở đây khá lạnh, hơn nữa mấy cái hũ này nàng cũng đã bịt rất kín.
Một tên dịch sứ cầm roi ngựa đi tới, đây là đang định lên đường.
Du Phong gọi hắn lại: “Vị tiểu ca này, chúng tôi muốn gửi ít đồ.”
Nói là mang hộ, nhưng thật ra là phải gửi bạc.
“Mang đi đâu?” Dịch sứ nói.
“Mang đi đại doanh Tây Bắc.”
“Đại doanh Tây Bắc a, đem đến đây.” Dịch sứ mang hai huynh muội đi đến chiếc xe ngựa thứ ba kia, “Chuyến này là chuyến cuối cùng trong năm, các ngươi đến vừa kịp lúc, tổng cộng bao nhiêu thứ?”
Du Phong nhìn cái bình lớn trong ngực mình, lại nhìn Du Uyển đang ôm hai cái vò nhỏ, nói: “Ba cái với một bọc quần áo.”
“Chuyến cuối cùng, giá sẽ đắt hơn bình thường.” Dịch sứ nói.
Du Phong nhìn Du Uyển một chút, “Được.”
Du Phong đem cái bình của mình với muội muội thả lên.
Dịch sứ đang muốn thu bạc, ở phía cửa ra vào liền có một chiếc xe ngựa chạy tới, trên xe nhảy xuống một gã sai vặt, vội vội vàng vàng hướng bên này đi tới.
Gã sai vặt gọi dịch sứ đi qua một bên, không biết nói cái gì, dịch sứ cau mày, trở lại bên này hơi khó xử nói: “Không mang đồ của mấy người được nữa rồi.”
“Vì sao?” Du Uyển hỏi.
Dịch sứ nhìn chiếc xe ngựa kia, chỉ thấy gã sai vặt cùng phu xe đang chuyển mấy cái rương từ trên xe xuống.
Dịch sứ nói: “Nhìn thấy chưa? Những vật kia đều chiếm hết chỗ, đâu còn chỗ nào để chứa đồ của các ngươi?”
Du Uyển thần sắc nghiêm lại: “Chúng tôi tới trước.”
Dịch sứ buồn cười nhìn nàng một cái, nói: “Mấy người có biết đó là đồ của ai không? Người Thánh thượng mới đề bạt, Quy Đức Lang Tướng, đồ đó đều là do thiên kim của tướng quân tự mình chọn lựa, thức thời thì mau cầm đồ của mấy người về đi.”