CHƯƠNG 60: KHÔNG LÀM KHÔNG CHẾT
Edit: Lan Anh
Sau khi Du Uyển xuyên qua cũng chưa gặp Triệu Hằng bao giờ, trong đầu cũng không có bất kỳ ký ức nào về hắn, theo lý thuyết thì nàng không biết hắn, nhưng khi gặp thì thật kỳ tích vì nàng có thể xác định hắn là Triệu tú tài.
Một cỗ cảm xúc không nói nên lời lan tràn khắp nội tâm, bỗng nhiên nàng có cảm giác mình muốn tiến lên tát cho hắn một bạt tai.
Du Uyển biết rõ cảm xúc này không phải là của mình, có lẽ là chút phẫn nộ còn sót lại của nguyên chủ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho nên cái tên này... rốt cuộc đã làm gì nguyên chủ?
Sau khi hai huynh muội phát hiện Triệu Hằng, Triệu Hằng cũng nhìn thấy họ, trong mắt hắn lướt qua một tia kinh ngạc, nhưng cũng không biểu lộ quá nhiều.
Hắn vốn đã nghe được mọi người nói hai nhà Du gia đã nối lại tình xưa, nhưng nghe là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.
Sau khi kinh ngạc qua đi thì hắn bị người ta chất vấn.
Du Phong lạnh lùng mở miệng: “Ngươi tới đây làm cái gì?”
Từ nhỏ Du Phong đã không thích Triệu Hằng, chuyện này không hoàn toàn là vì A Uyển, hắn với Triệu Hằng cùng tuổi, khó tránh việc bị người khác so sánh, Triệu Hằng đọc sách rất tốt, hắn thì thuộc lớp người thích lao động, người trông thôn luôn nói, Du gia sau này đều trông cậy vào Triệu Hằng, cùng tên anh vợ không biết đọc sách cũng không sao, chỉ cần Triệu Hằng có thể đọc tốt thì sau này Du gia sẽ có cuộc sống tốt.
Triệu Hằng da mịn thịt mềm, vai không thể khiêng, tay không thể nhấc, làm sao hắn có thể trông cậy vào một tên tú tài nhỏ bé như vậy?
Chứ đừng nói tới việc Triệu thị miệng mồm không sạch sẽ, làm hại A Uyển hiểu lầm nhà mình, hắn là nhi tử của Triệu thị, Du Phong không tin là hắn không biết gì, nói trắng ra là điều đó còn khiến hắn cảm thấy vui mừng.
Dù sao hai năm trước muội muội cũng dùng một số tiền lớn chu cấp cho bọn họ.
Mà một khi tiền tài bị ép khô, cuối cùng muội muội nhận được cái gì?
Làm sao muội muội lại bị rơi xuống nước hắn không đề cập tới, nhưng muội muội bị hôn mê mấy ngày, cái tên muội phu này ngay cả cửa nhà A Uyển cũng không vào!
Trước kia, Triệu Hằng với Du Uyển là đi chung một đường, Du Phong chỉ như ngoại nhân, nhưng bây giờ huynh muội họ hòa hảo rồi, Triệu Hằng lại bị xa lánh, Du Phong không khách khí hỏi một câu như vậy, sắc mặt Triệu Hằng bắt đầu biến hóa nhưng rất nhỏ.
“Ta tới tìm A Uyển.”
Ngữ khí thật đúng là đã qua tu dưỡng.
Hắn nhìn về phía Du Uyển, ánh mắt híp thành đường nhỏ, cái người kia tạo cho hắn một cảm giác thật là xa lạ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Phong tiến lên một bước chặn ánh mắt hắn lại: “Đã trễ như vậy còn tìm muội muội ta làm cái gì?”
Tiếng muội muội này khiến mi tâm Triệu Hằng nhăn lại: “Đây là chuyện của ta với A Uyển, ta nghĩ ngươi nên quay về nhà của mình đi.”
“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, đừng có đứng trước cửa nhà ta chút chít mãi thế!” Du Uyển không khách khí nói thẳng.
“Ngươi...” Triệu Hằng tức đỏ mắt.
Du Uyển chậm rãi đi lên trước, nói khẽ với Du Phong: “Thôi, đêm đã khuya như vậy, đại bá với đại bá mẫu chắc đang nóng lòng chờ huynh quay về, đại ca nhanh đi về đi, hắn nói với muội cái gì, ngày mai muội sẽ kể hết cho đại ca!”
Triệu Hằng khó có thể tin mà nhìn Du Uyển.
Lúc này sắc mặt Du Phong mới dễ nhìn một chút, đương nhiên hắn cũng không đi bao xa, mà là đứng ở một chỗ khác, mặc dù không nghe được bọn họ nói chuyện, nhưng vẫn có thể thấy được thân ảnh của muội muội mình.
Vạn nhất tên tiểu tử kia không quy củ với muội muội, hắn sẽ cho tiểu tử này no đòn!
“Bây giờ có thể nói chưa?” Du Uyển không mặn không nhạt nói.
Triệu Hằng bị lời nói lãnh đạm của Du Uyển làm cho giật mình.
Rốt cuộc hắn đã minh bạch tại sao Du Uyển lại mang đến cảm giác xa lạ, lúc trước chỉ cần hắn xuất hiện, nàng hận thời thời khắc khắc không thể dán mắt lên người hắn, vậy mà đêm nay hắn đứng trước mặt nàng lâu như vậy, nàng cũng tiếc không cho hắn nửa cái liếc mắt.
“Nếu như hơn nửa đêm ngươi tới tìm ta chỉ vì muốn ngẩn người, thứ cho ta không thể phụng bồi!” Du Uyển nói xong muốn quay người đi vào phòng.
Triệu Hằng thở dốc gọi nàng lại: “Những việc kia là thật?”
“Chuyện gì?” Du Uyển hỏi.
Triệu Hằng hít sâu một hơi: “Chính là việc các ngươi đối xử với mẫu thân ta... Còn có lấy đồ của nhà ta.”
Trên mặt Du Uyển thể hiện mình đang hồi tưởng: “Những việc kia a... không sai, là thật.”
Triệu Hằng không ngờ nàng dễ dàng thừa nhận như vậy, nhìn không được cất cao giọng: “Ngươi... Ngươi cũng không hỏi một chút chuyện đó là chuyện gì sao?”
Du Uyển cổ quái nhìn hắn nói: “ Chính ta làm mà ta không nhớ sao? Còn phải hỏi ngươi? Có phải ngươi bị ngốc không? Còn nữa, nhỏ giọng một chút, coi chừng làm mẫu thân ta tỉnh giấc.”
Triệu Hằng câm nín, hắn đọc sách nhiều, am hiểu nhất là đấu khẩu, nhưng lúc này lại bị Du Uyển chặn họng.
Hắn muốn nói, vạn nhất lúc xảy ra sự việc không có ngươi trong đó? Nhưng khi đối diện với ánh mắt như nhìn người ngu của Du Uyển, hắn đem lời nói nuốt xuống, nói: “Tại sao ngươi lại làm như vậy? Ngươi có biết mẫu thân của ta đã có tuổi rồi không, thân thể lại không tốt, ngươi với mẫu thân của ngươi thay phiên nhau đến khi nhục bà, các ngươi có nghĩ tới hay không....”
“Không nghĩ tới.” Du Uyển nhàn nhạt cắt ngang lời hắn.
Triệu Hằng bị nghẹn lần hai, hỏa khí dâng cao, “Ngươi không nên vì chuyện ta từ hôn mà đi trả thù bà ấy, bà ấy vô tội, chuyện này là do ngươi tự làm tự chịu, nếu không phải do ngươi đi tới kỹ viện làm cái chuyện đáng xấu hổ đó, ta sẽ từ hôn ngươi sao?”
...
“Nương! Nương!”
Triệu Bảo Muội như có lửa thiêu mông mà chạy vọt vào phòng của Triệu thị.
Triệu thị từ lúc bị Khương thị thu thập cho một trận liền không bước chân ra khỏi cửa, bà ở nhà buồn bực sắp chết.
Cũng may là nhi tử đã trở về, bà kể chuyện ngày hôm đó với Triệu Hằng, cũng không quên thêm dầu vào mỡ, lúc này mới dễ chịu một chút.
“Sao lại quay về rồi? Bị phát hiện?” Triệu thị lo lắng nhi tử không thu thập được tiểu tiện nhân kia, cho nên mới kêu nữ nhi đi theo dõi.
Triệu Bảo Muội nói khẽ: “Con che giấu tốt như vậy, làm sao có thể phát hiện!”
Triệu thị cầm hạt dưa lên cắn: “Vậy con quay về làm gì? Ca của con đâu? Thu thập xong con tiểu tiện nhân kia chưa?”
Triệu Bảo Muội nói thầm: “Ca làm sao có thể thu thập được tiểu tiện nhân kia a? Ca chỉ biết nói miệng thôi, nói huynh ấy đánh một cái huynh ấy còn làm không được mà!”
Triệu thị lạnh lùng trừng mắt nhìn nữ nhi.
Triệu Bảo Muội thè lưỡi, muốn lấy hạt dưa trong tay Triệu thị, bị bà hất tay ra.
Triệu Bảo Muội bị mất mặt cũng không dám tức giận, ôm cánh tay Triệu thị, lấy lòng mà nói: “Nương, người không tin được con mới nghe được chuyện gì đâu...”
...
Ngày hôm sau trời chưa sáng thì Triệu thị đã tỉnh dậy.
Triệu thị bị hai mẹ con Khương thị thay phiên nhau bắt nạt, còn bị tổn thất một con lợn, bà đã sớm ghi hận trong lòng, chỉ khổ là không có nhi tử ở đây nên bà không có chỗ dựa, không dám gióng trống khua chiêng làm nháo, lúc này bà đã bắt được nhược điểm của con tiểu tiện nhân kia, nén giận lâu như vậy, đây là lúc cho nó một chút giáo huấn!
Lần này không cần nhi tử xuất mã, bà cũng có thể xé xác nó ra!
Chuyện tối hôm qua bà đã nghe nữ nhi nói kỹ, bà muốn đem việc tiểu tiện nhân kia ra vào kỹ viện nói cho cả thôn biết, bà muốn người trong thôn xem một chút, là con tiện nhân kia không biết xấu hổ mà lừa gạt nhi tử của bà!
Dùng bạc mà nó ăn nằm với người khác đi nịnh nọt bà với nhi tử của bà, thật là đáng chết!
Người trong cả thôn đều bị nha đầu này lừa gạt rồi!
Nha đầu này mất tích cả năm, có thể nói là nó ở trong kỹ viện cả năm, ở trong đó lâu như vậy... không chừng đã bị nhiễm bệnh hoa liễu cũng nên.
Nếu bà nhớ không sai, trước khi thành hôn mà thất trinh sẽ bị nhốt vào lồng heo dìm xuống nước.
Nếu không chịu nhét vào lồng heo thì phải bị đuổi ra khỏi thôn Liên Hoa.
“Nha đầu chết tiệt kia, ta xem lần này làm sao ngươi có thể xoay người!”
Triệu thị cười đắc ý đi ra giếng cổ ở trong thôn.
Bên cạnh giếng cổ có một cái chuông, chỉ khi nào trong thôn có đại sự xảy ra thì mới được gõ chuông này.
Hôm này Triệu thị chính là muốn đi gõ chuông.
Nhưng bà còn chưa kịp gõ thì phát hiện có một người ngồi trên thành giếng.
Sớm như vậy? Là ai?
Triệu thị nghi ngờ bước lên vài bước, tập trung nhìn: “Khương thị?
Khương thị đang ngồi trên thành giếng vuốt vuốt bông hoa, nghe tiếng thì mỉm cười ngẩng đầu lên: “Đã lâu không gặp Triệu tỷ tỷ nha...”