CHƯƠNG 67: TIỂU BÁNH BAO TỚI CỬA
Edit: Lan Anh
Du Uyển làm đồ ăn cho cha như thế này: Bánh nướng công hiệu chủ yếu là đỡ đói, trừ cái đó ra, còn muốn thật no bụng, nàng ép bánh một tầng lại thêm một tầng, sau đó do không biết bột lên men hay chưa làm thành bánh nướng.
Thịt viên thì dùng để bổ sung thể lực, nàng thả muối tinh luyện với đường, không cẩn thận lại thả muối quá nhiều, vì cân bằng vị đạo, không thể không cho thêm một muôi đường, nhưng có lẽ đường lại thả quá nhiều, đành phải bổ sung thêm một muôi muối, cứ lặp đi lặp lại như vậy, mùi vị một lời khó nói hết.
Về phần rau ngâm, nàng nghiêm ngặt làm theo phương pháp của đại bá, chính là bỏ một bao ớt trái cùng với một bao muối ăn ở dưới đáy bình, khi rau ngâm vừa tới biên quan thì muối cũng tan ra...
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giao thừa ngày hôm đó, Hoàng cung mở yến tiệc, các vị Thân vương và Quận vương được mời đang chờ nhập cung để dự tiệc, Yến Cửu Triêu tất nhiên cũng ở trong hàng ngũ được mời.
“Uông công công vừa mới truyền lời, bệ hạ vô cùng nhớ mong thiếu chủ, thiếu chủ cũng đừng lấy lý do thân thể khó chịu mà từ chối không đi dự tiệc, còn có ba vị tiểu công tử, cũng nên đi cùng để thêm náo nhiệt, trong cung đã lâu lắm rồi không có tiếng nói của hài tử.” Vạn thúc dâng lên một bộ y phục được may riêng cho Thân vương, muốn thay đồ giúp Yến Cửu Triêu.
Bộ y phục này do hoàng đế kêu Uông công công đem tới, ý tứ rất rõ ràng, vị trí Yến vương không nên để quá lâu, đây là thời điểm lập Yến Cửu Triêu làm Yến vương.
Yến Cửu Triêu nhàn nhạt nhìn bộ y phục được thêu bốn con cự long đang giương nanh múa vuốt bằng chỉ vàng, thân phục thì màu tím, ghét bỏ nói: “Thật là xấu!”
Vạn thúc bất đắc dĩ nói: “Xấu cũng phải thay, đây là bệ hạ ban cho thiếu chủ.”
Yến Cửu Triêu không đổi.
Cái tính tình bắt bẻ này, thực không khác vương phi tí nào, lúc vương gia còn sống rất dễ phục vụ, chưa bao giờ chọn ba lấy bốn.
Cũng may Vạn thúc đã quen, không mặc thì không mặc, bệ hạ sủng ái thiếu chủ, cũng sẽ không vì một bộ y phục mà đen mặt a, còn có ba tiểu công tử, nếu bệ hạ gặp tiểu công tử... Đó mới là lúc để đen mặt!
Bị ba tiểu gia hỏa giày vò đến nỗi nhìn ông như già hơn mấy chục tuổi, Vạn thúc không thể tự huyễn hoặc mình nữa!
Nhìn thoáng qua ba tiểu bánh bao nháo nguyên một đêm, vừa leo lên giường Yến Cửu Triêu liền ngủ, Vạn thúc nghĩ tới chỗ vải khiến ba bánh bao phải vào đại lao, ông hỏi Yến Cửu Triêu: “Thiếu chủ, chỗ vải kia nên xử lý như thế nào?”
“Vải gì?” Yến Cửu Triêu kéo dài âm điệu nói.
“Vải của Du cô nương.” Vạn thúc trả lời, nếu như đã tặng đi rồi thì cũng là của người ta.
“Ngươi còn chưa xử lý sao?”
Vạn thúc: “...”
Không phải tôi đang đợi chỉ thị của ngài đây sao?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Cửu Triêu khẽ nói: “Trả lại cho nàng! Bản thiếu chủ sẽ không cho phép bất kỳ nữ nhân nào đùa bỡn tâm cơ dưới mắt bản thiếu chủ, nàng ta muốn mượn cơ hội quấn lấy bản thiếu chủ, cửa nhỏ cũng không có đâu!”
Vạn thúc: “...”
Vạn thúc gọi người tới khuân đồ, tuy là trả lại nhưng cũng đã cuối năm, làm sao cũng nên hợp lễ một chút, không cần quá phong phú nhưng cũng không được quá khó coi.
Vạn thúc chân trước vừa đi, chân sau Yến Cửu Triêu lại đâm tỉnh ba cái tiểu bánh bao.
Ba bánh bao mới ngủ lại bị cha mình đâm tỉnh, lúc rời giường tính tình cũng không quá lớn, ba người nắm chặt nắm tay nhỏ, bắt đầu muốn lật ngói, lại đột nhiên thấy cái rương lớn đặt trước cửa ra vào.
Vạn thúc gọi người: “Các ngươi đừng làm mạnh quá sẽ bị hỏng đồ bên trong, những vật này đều đem qua cho Du cô nương.”
Ba tiểu bánh bao mở to mắt, nhanh như chớp mà bò xuống giường.
Lão tam xách Tiểu Tuyết Hồ bị ép bẹp dí trong góc tường xuống.
Đáng thương cho Tiểu Tuyết Hồ, cái lông đuôi đều bị ba tiểu gia hỏa này xách tới xách lui rụng không còn cọng nào, cái mông cũng bị trụi hết một miếng, còn có cái răng sữa, lúc bị lão tam xách qua ngưỡng cửa, xoạch một cái rụng luôn...
Ba tiểu bánh bao mở rương ra, cái chân ngắn nhón lên, nửa ngày cũng không với tới, thế là chuyển thêm một cái ghế tới, giẫm lên băng ghế, bắt đầu lần lượt chui vào.
...
Hôm nay là giao thừa, nhà nào cũng bận rộn, Du gia cũng không ngoại lệ.
Từ sáng sớm Du Uyển đã sang lão trạch, cùng đại bá và đại bá mẫu làm cơm tất niên cho đêm nay, huynh đệ Du Phong thì phụ trách sửa chửa cái nóc nhà bị hư.
Tiểu khuê nữ thì được giao cho Khương thị trông giúp.
Khương thị xuất ra một hộp son phấn, bắt đầu trang điểm cho tiểu khuê nữ.
“Thiết Đản, tới đây.” Khương thị vẫy tay với Tiểu Thiết Đản.
Nhìn muội muội bị tô son môi đỏ chét, Tiểu Thiết Đản hãi hùng khiếp vía: “Con không muốn!”
Khương thị bệnh tật, dùng một tay đã kéo được Tiểu Thiết Đản qua.
Tiểu Thiết Đản tay chân quơ quào muốn chạy!
Từ khi nào nương của hắn lại coi hắn là khuê nữ mà nuôi vậy trời?!
Tiểu Thiết Đản khóc không ra nước mắt, ngoài cửa có người hỏi thăm.
“Xin hỏi, có Du cô nương ở nhà không?”
Khương thị buông Tiểu Thiết Đản cùng son phấn trên tay, đứng dậy đi ra cửa.
Một cỗ xe ngựa xa hoa dừng trước cửa nhà đã hấp dẫn không ít ánh mắt của người trong thôn, tất cả mọi người đều chạy từ trong nhà ra, tò mò mà nhìn qua bên này.
Người vừa mới nói là Vạn thúc.
Người trong thôn chỉ thấy người đàn ông này tuy đã có tuổi nhưng lại tuấn tú, lịch sự, quần áo lộng lẫy, không biết Du gia đã làm gì mà có thể kết giao được với người có tiền.
Khi Vạn thúc thấy Khương thị tới gần, ông bị sự kinh diễm hung hăng đập vào mặt: “Người là...”
“Ta là nương của A Uyển.” Khương thị nói.
Vạn thúc chắp tay, khách khí nói: “Nguyên lai là Du phu nhân, thất kính, thất kính.”
Dáng dấp của Du cô nương đẹp coi như bỏ qua, mẫu thân lại còn là mỹ nhân nhất đẳng, dung mạo này, sợ là không phân cao thấp với vương phi nhà mình.
Đây là cái thôn gì? Làm sao lại có thể nuôi ra một mỹ nhân như vậy?
“Có chuyện gì không?” Khương thị hỏi.
Vạn thúc nói rõ nguyên nhân vì sao mình đến đây, đang do dự làm sao thuyết phục đối phương nhận nhiều đồ như vậy, thì nghe Khương thị sâu kín mở miệng: “Đa tạ, làm phiền chuyển vào phòng giúp ta.”
Vạn thúc: “...”
Người ở nông thôn đều không khách sáo như vậy sao?!
Vạn thúc căn dặn hạ nhân đem một rương vải cùng với hai rương tạ lễ mà ông chuẩn bị riêng, chuyển vào nhà Du Uyển.
“Không có việc gì thì tôi xin cáo từ trước.” Vạn thúc nói.
Khương thị khẽ gật đầu: “Vạn công công đi thong thả.”
Vạn thúc lảo đảo một cái, ngồi lên xe ngựa rời đi.
Tiểu Thiết Đản thừa cơ hội này chạy tới nhà lão trạch tị nạn.
“Cũng chỉ có con ngoan.” Khương thị xoa bóp khuôn mặt của tiểu khuê nữ đến đỏ ửng, một tay mở rương ra, chỉ thấy ba đầu củ cải lần lượt theo thứ tự ló mặt ra.