CHƯƠNG 86: THIẾU CHỦ XUẤT MÃ
Edit: Lan Anh
Nhà của Du Uyển cách khá xa, cũng không nghe thấy động tĩnh đầu thôn bên kia, trong tai nàng toàn là tiếng bánh Nguyên Tiêu chiên xèo xèo, có phải ảo giác hay không mà nàng luôn có cảm giác ở ngoài cửa có người.
Nàng trở mặt bánh một lần rồi ngẩng đầu nhìn ra phía cửa sau.
Tiểu bánh bao sưu sưu rụt đầu về.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Uyển tiếp tục cúi đầu chiên bánh Nguyên Tiêu.
Tiểu bánh bao lại ló đầu ra.
Du Uyển ngẩng đầu lần nữa!
Tiểu bánh bao lại rụt đầu về!
Du Uyển khó hiểu nhíu mày, quyết đoán nghĩ rằng do mình cả nghĩ quá rồi, sau đó ngoài cửa nghe được một tiếng vang của đồ vật bị đạp gãy.
Rõ ràng là lão tam không cẩn thận đạp gãy một cành cây.
Thân thể lão tam cứng đờ!
Du Uyển cảnh giác nhíu mày: “Ai?”
Lông tơ của tiểu bánh bao dựng đứng hết lên!
Du Uyển để đũa xuống, cầm lấy mộc côn, muốn đi ra xem thực hư thế nào, lại đột nhiên thấy Tiểu Thiết Đản mạnh mẽ chạy vào: “A tỷ a tỷ, không tốt rồi! Trong thôn mình xảy ra đại sự!”
Lực chú ý của Du Uyển bị Tiểu Thiết Đản hấp dẫn thành công, buông xuống mộc côn, đưa tay ra đỡ thằng bé mém tí đụng vào bếp lò: “Đã nói với đệ bao nhiêu lần rồi! Trong nhà bếp có lửa, không được kêu gào chạy nhảy.”
“Đệ đệ đệ... đệ biết mà! Nhưng không phải do chuyện quá cấp bách sao?” Tiểu Thiết Đản bắt đầu cào tai gãi đầu nói.
Du Uyển lấy ra một cái khăn, lau đi vết bùn trên mặt Tiểu Thiết Đản: “Có lo lắng gì cũng phải từ từ mà nói.”
Tiểu Thiết Đản gấp đến độ dậm chân: “Đệ đệ đệ... không thể từ từ! Thực sự là lửa cháy đến nơi rồi!”
Đứa nhỏ này, còn học được từ lửa cháy đến nơi?!
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu hài tử nói lời người lớn, nghe sao cũng cảm thấy hài hước.
Du Uyển lau mặt cho hắn nói: “Tốt, đệ nói đi, tỷ nghe đây.”
“Người bên thôn Hạnh Hoa đến đây! Bọn họ nói phải đào thôn chúng ta lên!”
Tiểu Thiết Đản vốn đang cùng với mấy hài tử trong thôn chơi đùa, trong lúc vô tình nghe được mấy người kia cãi nhau, mặc dù nghe không được nhiều lắm nhưng có thể đoán được bảy tám phần, có là đồ đần cũng có thể chắp vá ra được.
Không nghĩ tới năm mới còn chưa qua hết, liền đụng phải chuyện không may.
Tiểu Thiết Đản lo chạy đi thông tri cho Du Uyển, nên không nghe đến cuối cùng, cũng bỏ qua đám người đang thảo luận việc đi mời Triệu Hằng ra mặt.
Hắn cấp bách đến độ muốn khóc: “A tỷ, làm sao bây giờ? Thôn Hạnh Hoa kéo đến rất nhiều người! Thôn chúng ta có phải sắp bị đào lên thật không?”
“Đệ đợi trong nhà, a tỷ đi nhìn một cái.” Du Uyển tắt lửa trong lò đi, cất bước tiến về cửa thôn.
Một bên khác, ba tiểu bánh bao lại hì hục hì hục quay về nhà.
Mới vừa vào cửa thì đụng thẳng vào Vạn thúc đang bưng một chậu tro.
Vạn thúc thu dọn nhà cửa đến tối tăm mặt mày, đâu có ngờ đột nhiên ba tiểu gia hỏa ở đâu chui ra, nhất thời không kịp dừng lại, đụng trúng một cái, tay run run, chậu đồng cũng bị đổ.
Đống tro rầm rầm rơi xuống, dính hết lên người ba tiểu bánh bao.
Vốn là tiểu bánh bao trắng nõn, bây giờ thành bánh bao xám đen.
‘Bánh bao đen’ mặt không thay đổi, mở miệng nhỏ phun ra một đống tro...
“Ai nha!” Ý thức được mình gây họa, Vạn thúc cả kinh thiếu chút nữa tim nhảy ra ngoài!
Ông làm đổ lên người nào không làm, làm sao lại làm đổ lên người ba tiểu hỗn đản này a?
Vạn thúc chuẩn bị tốt tinh thần chờ ba tiểu gia hỏa đại náo, nào biết chúng nhìn cũng không nhìn mà khập khiễng đi ngang qua ông.
Vạn thúc một mặt mộng bức: “...”
Không phải là ông đang nằm mơ đấy chứ?
Ba người không nói gì đi đến trước mặt Yến Cửu Triêu.
Yến Cửu Triêu nhìn ba thằng nhãi con giống như mới leo ra từ trong đống đất, huyệt thái dương nhảy phình phịch, ghét bỏ nói: “Đừng tới đây!”
Chúng liền đến!
Ba người không chỉ đi tới, mà còn duỗi tay nhỏ ra, bắt được ngón tay của Yến Cửu Triêu.
Mỗi đứa nắm một ngón, lớn nhỏ vừa vặn.
Yến thiếu chủ lần đầu tiên được nhi tử chủ động kéo tay, vô cùng ra sức mà nhịn xuống xúc động muốn đem nhi tử ném vào thùng gỗ mà cọ rửa 99 lần, khóe môi câu lên đường cong nguy hiểm.
Ba người lại sử dụng hết sức bú sữa mà kéo hắn ra ngoài.
Đây là con của hắn, vểnh vểnh cái mông nhỏ là hắn đã biết chúng muốn cái gì.
Yến Cửu Triêu dù bận nhưng vẫn ung dung mà nhíu mày, nói với Ảnh Lục đang ra sức lau chùi bên cạnh: “Được, trước đừng lau, đi ra ngoài xem một chút có chuyện gì xảy ra.”
Ảnh Lục như trút được gánh nặng.
Dưới ánh mắt vô cùng ghen ghét lại đố kỵ, hận không thể dùng mắt mà chém ngàn đao của Ảnh Thập Tam và Vạn thúc, Ảnh Lục dương dương đắc ý mà đi!
Ảnh Lục vốn muốn từ từ tìm hiểu, nhưng sự tình không cho phép a, không đầy một lát hắn liền đem sự kiện chân tướng dò xét từ đầu đến cuối.
“Thiếu chủ, có người xông vào thôn, muốn đào đường sông!”
“Vốn không phải thôn này bị đào, nhưng văn thư đã đưa xuống, thôn này sợ giữ không được!”
“Thiếu chủ, hàng xóm của người ngày sau không còn là Du cô nương nữa, mà là cá trong sông.”
Tiểu bánh bao nghe đến đây liền oa khóc lên!
Yến Cửu Triêu nhìn mấy đứa nhỏ khóc như đứt ruột đứt gan, chậm rãi nói: “Nói Chu Ngũ Tuyên qua chỗ bản thiếu chủ!”
Vạn thúc lảo đảo một cái, kém chút nữa là ngã!
Chu Ngũ Tuyên là Chu đại nhân, đây đường đường là công bộ thượng thư, chính tam phẩm mệnh quan triều đình, chỉ vì sự tình nhỏ xíu như vậy mà kêu người ta qua đây, chẳng phải là dùng dao mổ trâu đi giết gà sao...
Nhưng rất nhanh Vạn thúc nhớ lại sự tình năm Yến thiếu chủ mười sáu tuổi, từng kêu người cầm lệnh bài Yến vương phủ, dùng hiệu lệnh tám trăm dặm khẩn cấp, triệu thái phó đang ở Kinh Thành xa xôi đến Yến thành.
“Thiếu chủ, ngài gấp gáp triệu kiến vi thần là cần vi thần làm chuyện gì?” Thái phó vừa thở khí vừa nói, còn tưởng là chuyện quan trọng gì.
Nào biết Yến Cửu Triêu lật ra một quyển thoại bản mua ngoài chợ về, vẻ mặt thành thật hỏi: “A, thái phó, chữ này đọc làm sao?”
Thái phó: “...”
Thái phó tức đến độ nằm trên giường bệnh ba tháng ròng rã!
Còn có năm mười bảy tuổi...
Mười tám, mười chín, hai mươi... Nhiều đến mức Vạn thúc không thể đếm hết, tóm lại không làm trời làm đất, thì không phải là Thiếu chủ nhà ông.
Vạn thúc hít sâu một hơi, đè xuống bàn tay muốn đánh bay tên tiểu xà tinh này, chậm rãi nói: “Chuyện này nhắc tới cũng dễ dàng, cần gì phải chạy xa như vậy? Thiếu chủ nhẫn tâm để tiểu công tử khóc lâu như vậy sao?”
Tiểu bánh bao cũng đồng ý gật gật đầu.
Vạn thúc thở dài một tiếng nói: “Theo tôi thấy chuyện này, Huyện lệnh có thể làm chủ! Đến, để tôi tình nguyện dâng bộ xương già này đi, đi tìm Huyện lệnh đến a.”
“Ông muốn nhân cơ hội này chuồn đi mà không cần lau chùi sao?” Ảnh Thập Tam nói trúng ngay tim đen.
Vạn thúc bị chọc trúng: “...”
Ám vệ cái gì, thực sự không đáng yêu chút nào!
Vạn thúc có một bí mật không ai biết, đó chính là vào mỗi buổi tối, một mình ông chui vào chăn mền, nhổ nước bọt muốn dìm chết Cửu ca.