Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

May Mắn Của Anh, Hạnh Phúc Của Em

Trạch Đường Xuyên ngồi trên ghế sô pha trong căn nhà nhỏ, bàn tay hắn đầy mồ hôi chà lên quần. Gương mặt có hơi căng cứng đầy căng thẳng. Hắn biết mình vào được đây đã là may mắn.

“Anh uống trà dâu nhé. Dâu mới vào mùa làm trà ngon lắm.”

Dâu được chính tay Hạ Chi Nhạ đi hái, trà dâu cũng là cậu tự làm. Trạch Đường Xuyên nhìn cốc trà mát lạnh, màu sắc đỏ au vui mắt, bưng cốc lên làm một ngụm. Lúc này tâm trạng hắn mới dần dầm bình ổn lại.

“Anh hôm nay có việc đến đây, tiện thể… tiện thể nhìn em một chút.”

Thật ra là anh hôm nay đến đây quan trọng nhất là nhìn em một chút, sau đó mới là làm chút việc râu ria.

“Anh không cố ý làm phiền em đâu. Chỉ là… chỉ là Trạch Đường Vĩ hắn…”

Lần đầu tiên trong đời Trạch Đường Xuyên phải cố gắng giải thích nhiều như vậy. Hắn trong tâm cũng không muốn vi phạm quy ước giữa hai người nhưng thật sự nỗi nhớ làm hắn dằn xé chịu không nổi. Nên hắn đành liều một phen.

Hạ Chi Nhạ ngồi đối diện ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn gương mặt của Trạch Đường Xuyên. Anh gầy quá, không đến nỗi da bọc xương nhưng gương mặt có chút hốc hác, hai mắt có hơi bơ phờ.

“Anh… anh… có tóc bạc kìa?!”

Hạ Chi Nhạ có hơi hoảng hốt. Tóc Trạch Đường Xuyên dày đen rất đẹp, từ bao giờ lại xuất hiện mấy cọng tóc bạc nhìn đến chói mắt vậy.



Trạch Đường Xuyên vội vã xoa xoa đầu mình.

“Không sao đâu. Anh nhuộm lại là hết thôi.”

Nhìn ánh mắt đau lòng của cậu, anh vừa vui vừa xót xa. Cậu vẫn như vậy, luôn nghĩ cho anh đầu tiên.

“Em cũng gầy. Em ăn uống không tốt sao?”

Hạ Chi Nhạ lắc đầu. Ở đây cậu ăn uống tốt lắm, chỉ là nhớ anh nên mới không có hứng thú ăn uống gì. Cậu nhớ mấy món ăn vặt anh hay mua cho cậu, cũng lâu rồi cậu không có uống trà sữa.

“Trạch Đường Vĩ, hắn ta lại làm gì anh sao?”

“Hắn ta gài bẫy anh, đang định đến đây tìm em thì bị anh phát hiện ngăn lại. Hắn thật ngu ngốc, trong lòng anh chỉ có em, sao có thể để ý đến người khác chứ.”

Giọng Trạch Đường Xuyên càng ngày càng nhỏ, hắn cũng không ngờ có ngày mình lại có thể nói mấy lời sến súa như thế này. Mặt Hạ Chi Nhạ đỏ bừng, trong lòng lại rạo rực không thôi. Những lời nói của anh vừa khiến cậu ngượng ngùng vừa vui sướng không thôi.

Chuyện lừa dối lần trước đã nhạt phai không ít. Lần này hai người đối diện với nhau cũng là đối diện với tình cảm của mình, đối diện với những khó khắn trước mắt.

“Em…”

“Anh….”

“Em nói trước đi.”

Trạch Đường Xuyên bình thường luôn chủ động thế nhưng lúc này lại có hơi rụt rè.

“Chuyện lúc trước….”

Trạch Đường Xuyên sợ nhất là gì? Sợ nhất chính là nhắc đến chuyện lúc trước đó. Hắn có vẻ vang gì đâu, lại thêm lừa dối người hắn yêu nữa. Trạch Đường Xuyên vội vã quỳ xuống, đầu gối chạm đất nghe cái bịch rõ to.



Hạ Chi Nhạ hốt hoảng nhìn anh, lúc này mới lật đật chạy lại đỡ anh lên.

“Anh đừng quỳ. Chân anh đau. Anh đừng quỳ, sàn nhà lạnh lắm.”

Nhưng Trạch Đường Xuyên không phải kiểu quỳ xin lỗi, hắn chỉ muốn quỳ trước mặt cầu sau đó giơ nhẫn cầu hôn ra thôi. Chỉ là hắn hồi hộp quá nên quỳ luôn hai chân xuống sàn.

Trạch Đường Xuyên bám lấy khuỷu tay của Nhạ Nhạ. Cả hai quỳ trên sàn đối diện nhau. Cái khung cảnh thì không được lãng mạn cho lắm nhưng Trạch Đường Xuyên vẫn hít sâu một hơi lấy hết can đảm nói ra lòng mình.

“Nhạ Nhạ, hơn hai tháng qua anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh đã hiểu rõ lòng mình. Anh thích em, anh yêu em, anh muốn sống chung với em đến hết cuộc đời. Chuyện lần trước là anh làm sai. Anh nguyện dùng phần đời còn lại của mình chuộc lỗi. Em tha thứ và quay lại với anh nhé. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”

Hạ Chi Nhạ nghe anh tỏ tình trực tiếp như vậy thì đỏ bừng mặt, hai mắt không dám nhìn thẳng vào anh chỉ có thể trốn tránh.

Trạch Đường Xuyên không muốn lòng vòng. Hắn từng vòng vo lảng tránh mà đánh mất đi người mình yêu một lần rồi. Lần này hắn lấy hết can đảm đối diện lòng mình. Nếu cậu đồng ý hai người sẽ nắm tay nhau tiến xa hơn. Nếu cậu còn giận anh sẽ dỗ dành đến khi hết giận thì thôi.

Anh có niềm tin, cậu yêu anh cũng như anh yêu cậu vậy.

“Anh sẽ không hối hận đúng không?”

Hạ Chi Nhạ lo lắng hỏi. Cậu sợ nhất là anh hối hận. Hối hận vì yêu cậu sau đó sẽ đi kiếm một người nào đó khác. Cậu sợ anh ngộ nhận. Đến một lúc nào đó anh nhận ra anh không yêu cậu nhiều như vậy. Đến lúc đó, cậu sẽ đau lòng lắm.

Mật ngọt nếm được một lần rồi sẽ mãi mãi không quên được. Mất đi sẽ khiến người ta tổn thương. Hạ Chi Nhạ đã nếm qua cảm giác đau thương tột độ đó. Cậu không muốn rơi vào lần nữa.

“Nhạ Nhạ, đây là cổ phần công ty Trạch thị, em biết đây là thứ anh cả đời phấn đấu mà đúng không. Nay anh giao nó cho em, em cầm lấy.”

Hạ Chi Nhạ lập tức bối rối xua tay. Cậu không hiểu biết gì về điều hành công ty, cầm một mớ cổ phần làm cái gì.

“Anh… em không cầm đâu.”

Nhưng Trạch Đường Xuyên không cho cậu cơ hội từ chối. Anh đặt nhẹ tay mình nắm chặt lòng bàn tay của cậu.



“Nhạ Nhạ, đàn ông rất quan trọng sự nghiệp. Nay anh giao nó vào tay em, chính là để em có lòng tin cho sự chung thuỷ của anh. Anh sẽ vĩnh viễn không rời không bỏ em. Anh sẽ dùng thời gian quãng đời còn lại minh chứng cho em thấy.”

Hai mắt Hạ Chi Nhạ rơm rớm. Thế mà nói là không có chuẩn bị đến đây. Đều chuẩn bị trước hết thế kia. Cậu biết cậu bị lời nói của anh làm cho cảm động. Cậu muốn giận anh thêm nhưng trong tim cậu vẫn cứ nhớ nhung anh, vẫn mơ về anh hằng đêm. Cậu cũng không muốn cả hai phải xa nhau nữa.

“Đừng khóc bảo bối. Em khóc làm anh đau lòng.”

“Hức… anh nói rồi đó. Anh sẽ không lừa em nữa. Em tin anh lần này thôi đó.”

“Được. Anh thề với danh dự của Trạch Đường Xuyên.”

Hạ Chi Nhạ chùi chùi nước mắt chảy ra, vừa khóc vừa cười. Trong nụ cười của cậu đong đầy cả niềm hạnh phúc dâng tràn.

Em yêu anh rất nhiều, anh đừng làm tổn thương em.

Dưới ánh nắng tà nhẹ nhẹ, không khí mát lạnh. Trong ngôi nhà nho nhỏ, có giàn hoa giấy xinh đẹp, có bức tranh còn đang vẽ dở, có hai người đang hôn nhau.

Nụ hôn của tình yêu, của xoá nhoà mọi hiểu lầm.

Người có tình vẫn sẽ về với nhau, nếu ta biết cố gắng.
Nhấn Mở Bình Luận