Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Editor: Hạ Trần

Hạ Thần Hi bưng đầu, vô cùng đau đầu, Tiêu Tề không nghe khuyên bảo, nên làm cái gì bây giờ?

Hắc quả phụ nếu như cũng khuyên anh ta không được, cô có thể khuyên bảo được anh ta sao? Cô thậm chí không biết Tiêu Tề có phải sinh bệnh hay không, hay là đơn thuần ho ra máu, nhưng nếu là ho ra máu, nhất định cũng là bệnh rất nghiêm trọng.

Lật qua lật lại, đến sáng sớm mới ngủ.

Cô tỉnh lại rất sớm, một chút khốn ý cũng không có, Tiêu Tề đã tỉnh, đang ở phòng bếp bận rộn, sa mạc ban ngày rất dài, cũng rất sáng, mặt trời thiên ti vạn lũ chiếu xuống ở trên người anh, Tiêu Tề mặc áo sơ mi trắng, giống như thiên xứ.

Sắc mặt của anh lộ ra vài phần tái nhợt.

Ba bữa của cô, ẩm thực, đều là Tiêu Tề chuẩn bị, cũng không giả nhân thủ, chẳng sợ hắc quả phụ ở đây, anh ta cũng là như thế, cũng không gián đoạn, Hạ Thần Hi tâm đột nhiên cảm thấy nhói đau....

Nếu như Tiêu Tề thật sự có bệnh không thể trị, chỉ chờ chết.

Nhất cử nhất động của anh ta, cũng có thể giải thích.

Anh đang muốn nắm lấy, mỗi phút mỗi giây sinh tồn của anh trên thế gian này, đều muốn ở cùng một chỗ với cô, hồi ức của bọn họ từng rất đẹp, bởi vì ngày tháng còn lại của bọn họ không nhiều lắm, lại không thể tạo thêm được hồi ức mới.

Chỉ có thể hoài niệm, chỉ có thể nắm lấy quá khứ.

Cũng khó trách, mấy ngày trước, mặc kệ cô đi chỗ nào, Tiêu Tề đều theo cô, luyến tiếc cô theo tầm mắt của anh rời đi, cô rất chán ghét tầm mắt như vậy, cũng phiền anh ta dính cô như vậy, bây giờ nghĩ đến, lại có chút tàn nhẫn.

Cô đối Tiêu Tề, có phải quá mức tàn nhẫn hay không?

Nếu anh ta thực sự còn sống không bao lâu, cô có cái gì không thể tiêu tan?

"Thần Hi, em đã tỉnh, qua đây ăn điểm tâm đi." Tiêu Tề mỉm cười nói, Hạ Thần Hi cảm thấy xót xa trong lòng, đi qua ngồi ở trước bàn ăn, anh ta chiếu cố cô cẩn thận như vậy, rốt cuộc là vì sao?

Mặc kệ cô nói với anh ta nhiều lời nhẫn tâm, anh ta thủy chung cũng không có thương tâm, không có rời khỏi, toàn bộ đều nhịn xuống.

Tiêu Tề, anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì?

Anh vì sao, để tôi cảm thấy áy náy như vậy?

Bữa sáng, thực không biết vị.

Anh ta thoạt nhìn như thường, chỉ là sắc mặt có chút khó coi, xanh trắng xanh trắng, khí phách hăng hái, lạnh lùng nghiêm nghị trong quá khứ phai nhạt đi, có chút mệt mỏi rã rời cùng u buồn, ngực Hạ Thần Hi khó chịu.

"Tối hôm qua anh ngủ không ngon sao?"

Anh nhốt cô mấy ngày này tới nay, Hạ Thần Hi rất ít chủ động nói chuyện với anh, mỗi lần chủ động nói chuyện, Tiêu Tề đều rất cảm động, đặc biệt Hạ Thần Hi chủ động quan tâm anh, Tiêu Tề nói, "Ban đêm bão cát lớn, anh khó có thể ngủ say, ngủ không ngon."

Hạ Thần Hi nói, "Vậy không cần thức sớm như thế, bữa sáng tùy ý một ít là được, không cần cố ý chuẩn bị."

"Anh nguyện ý." Tiêu Tề nói, "Trước đây anh liền có một mơ ước, chúng ta sau khi về hưu, liền tới nơi này ở, anh mỗi ngày đều hầu hạ em, bắt đầu cuộc sống ẩm thực hằng ngày, anh nhất định sẽ làm rất khá."

"Ngày tháng còn dài, hà tất nóng lòng nhất thời." Hạ Thần Hi nói, "Anh nếu ngủ không ngon, không cần vì tôi dậy sớm."

Ngày tháng còn dài?

Thần sắc Tiêu Tề có chút hoảng hốt, Hạ Thần Hi là cố ý thăm dò, nhìn thấy thần sắc của anh ta, trong lòng lộp bộp một chút, không phải tư vị, chẳng lẽ đúng như cô sở liệu, Tiêu Tề che giấu bệnh tình của anh ta sao?

Mấy ngày nay, không nhìn ra anh ta có cái gì không thích hợp, chỉ là sắc mặt đích xác càng ngày càng kém hơn.

Đặc biệt sắc mặt hôm nay cùng ngày đầu tiên tới, cũng rất khác biệt.

Nửa tháng này, người cũng gầy nhiều.

Hạ Thần Hi nghĩ thầm, anh ta tất nhiên là gạt cô cái gì.

Tiêu Tề không nói chuyện, chỉ kêu Hạ Thần Hi ăn vài thứ, ăn bữa sáng xong, Hạ Thần Hi ra, dọc theo ốc đảo tản bộ.
Nhấn Mở Bình Luận