Xì….
Tiểu Ngưng càng lúc càng cười to hơn, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con trai. “Được rồi, con tự chơi đi , mẹ còn phải đi nấu cơm!“
“Vâng!”. Dương Dương gật đầu, hưng phấn cầm lấy máy chơi game chạy đến chỗ khác ngồi ngoan một chỗ .
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ hiếm có của con trai ,Tiểu Ngưng lại càng vui mừng cười tươi hơn. Cô cũng không phản đối con trai mình chơi game, bởi vì có rất nhiều trò chơi hay có thể khai phá chỉ số thông minh của trẻ nhỏ. Hơn nữa từ trước đến nay Dương Dương cũng không phải là một đứa trẻ quá ham chơi , một trò chơi mà nó đã chơi đùa một lần rồi thì nó rất ít khi chơi lại lần thứ hai.
Tại phòng bếp bận rộn nấu nướng một hồi, cuối cùng ba món ăn thơm lừng bốc khói nghi ngút đã được hoàn thành. Sau khi bày biện đồ ăn ra bàn, Tiểu Ngưng cởi bỏ tạp dề đi gọi mẹ mình lại ăn cơm. Quái lạ, hôm nay thời gian mẹ cô ngủ có chút lâu hơn mọi ngày.
Đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, Tiểu Ngưng nhẹ nhàng đi đến cạnh giường, gọi khẽ .”Mẹ, mẹ dậy rồi ra ăn cơm đi!“
Mẹ cô nằm im trên giường, không hề lên tiếng, có lẽ là đang say giấc nồng. Tiểu Ngưng thấy thế liền lay nhẹ mẹ mình, cất giọng gọi to .”Mẹ, mẹ, tỉnh lại đi, đến giờ ăn cơm rồi mẹ ơi . . . . Mẹ. . . . . .“
Bất luận Tiểu Ngưng hô to như thế nào, mẹ cô không hề có bất cứ phản ứng nào đáp lại . . . . . .
***
“Anh, Vậy là hoạt động ngày hôm nay thành công tốt đẹp rồi ha!” Đình Đình chạy tót lên xe ông anh họ, quay đầu cười hì hì hỏi, mặt vênh lên chờ lời khen ngợi của Đường Hạo.
“Hừ!”. Đường Hạo chỉ đơn thuần hừ nhẹ một tiếng.
“Này ,sao anh lại đánh giá người ta thấp như thế hả ? Anh không thấy mọi việc đều thành công rực rỡ như vậy à ?”. Đình Đình không vừa lòng kháng nghị , từ trước đến nay đây chính là công tác to lớn đầu tiên mà cô làm được.
Đường Hạo chăm chăm nhìn vào vật trong tay, không thèm đếm xỉa đến cô em họ: “Anh hoài nghi em chính là quảng cáo cho xí nghiệp đồ chơi chứ không phải là quảng cáo cho sản phẩm bia mới của chúng ta!“
“Đương nhiên là quảng cáo bia rồi, Anh không nhìn thấy có rất nhiều người tham gia thi đấu à . Chúng ta đã lợi dụng triệt để ‘ mồi ’, để câu cá lớn!“
”Ha ha, chỉ sợ người ta liều mạng muốn lấy cho bằng được máy chơi game , chẳng thể nhớ nổi tên loại bia mới của chúng ta!”. Hắn thật sự vô cùng hoài nghi người thắng cuộc kia, cô ta chắc chắn sẽ không nhớ nổi tên loại bia cho mà xem .
“Nhất định sẽ nhớ mà . Ha ha, ngẫm lại không ngờ người đạt giải nhất lại là một cô gái trông vô cùng mỏng manh, yếu đuối! Cô gái ấy đã lấy được sĩ diện cho nữ giới chúng em!”. Đình Đình rất bội phục nói.
Nghĩ đến dáng người của cô gái ấy, Đường Hạo thấp giọng lẩm bẩm: “Cô gái nhỏ? Anh dám chắc rằng cô ta tuyệt đối không phải là một thiếu nữ yếu ớt gì cả. Mà chính là đàn bà , là một con cá đã chín . . . . . .“
“Anh có thể nhìn ra sao?”. Đình Đình mở to hai mắt, sau đó bĩu môi nhìn chằm chằm anh mình: “Anh, anh có điểm biến thái!“
“Một cô gái mà có thể uống say xỉn đến chết trên đường cái như thế thì sao có thể là một phụ nữ đứng đắn được!”. Lại còn tại trước mắt hắn cởi quần ra nữa, nghĩ tới điều này lại càng khiến hắn khẳng định ‘cô gái’ ấy không hề biết xấu hổ là gì.
“Chắc là vì cô ấy rất muốn có được phần thưởng kia đi ? Em cảm thấy đó là một cô gái rất tốt mà. Nói đến không đứng đắn, em cảm thấy ai cũng đều đứng đắn hơn bạn gái của anh nhiều!” .Tuy chỉ mới gặp mặt một lần, nhưng Đình Đình cảm thấy cô gái thắng cuộc kia thực sự rất tốt, căn bản không giống như lời ông anh này nói chút nào.
“Liên quan gì đến cô ta?”. Đường Hạo không có vẻ hào hứng hỏi vặn lại cô em họ, hắn có thể xác định rằng chính mình không hề thích Tiền Lỵ Nhi, nhưng trên con đường sự nghiệp, Tiền Lỵ Nhi có thể trợ giúp cho hắn rất nhiều. Về phần chuyện yêu yêu đương đương gì đó, hắn đã sớm nhìn thấu, căn bản chính là cảm thấy không nên đồng nhất mọi chuyện với nhau.
“Anh, em cảm thấy anh tâm tình cứ như một ông già đã hơn năm mươi tuổi rồi ý . Kỳ thật, trên thế giới tươi đẹp này vẫn còn rất nhiều cô gái mà anh có thể thích!”. Đình Đình không muốn mất thời gian khuyên anh trai, anh trai đáng thương của cô, hóa ra nhiều năm vẫn cứ cô đơn như vậy!