Tiểu Ngưng căn bản không có chú ý tới bàn tay nhỏ bé của mình đang đụng chạm đến bộ vị nào của hắn.
Đến khi đũng quần của hắn chậm rãi cao lên, cảm giác được chỗ nào đó có vật gì cứng ngắc, cô mới xấu hổ dừng động tác lại.
Đồng thời, tay của cô cũng bị mội bàn tay lớn đè lại: “Đủ rồi!” Hắn gầm nhẹ nói, trong giọng nói thống khổ bị đè nén.
“Vâng. . . . . . Thực xin lỗi!” Tiểu Ngưng muốn lấy tay ra, lại phát hiện bị hắn nắm lấy. Cô nửa ngồi bên cạnh hắn dùng sức kéo cánh tay mình trở lại.
Đường Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó bên tai cô thấp giọng lẩm bẩm: “Muốn hấp dẫn tôi à, rất tốt, cô đã thành công rồi đấy!”
Hắn động tác ôn tồn, giọng nói mập mờ khiến trực giác Tiểu Ngưng muốn trốn tránh : “Không… Là tôi không cẩn thận !”
Hắn đem tay của cô lần nữa ấn lên trên đũng quần để cô tinh tường cảm giác được sự hưng phấn của hắn, lập tức lấy ra, nhưng bàn tay nhỏ bé của cô bị hắn một mực nắm chặt: “Ha ha, đây là cô làm nó cao lên, cô còn nói là… không cẩn thận sao?”
Hắn trào phúng nói, hắn dám cam đoan là cô trăm phương ngàn kế muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn, thậm chí ngày đó trước mặt của hắn cởi quần đều là cố ý!
“Đường tiên sinh, xin anh tự trọng, đừng quên nơi này là chỗ nào?” Cô thấp giọng trách cứ, mắt bất an nhìn nơi khác. Trời, chung quanh đều là người, mà hắn thật không ngờ lại lớn mật như vậy.
Đường Hạo khóe miệng nhếch lên rất cao, tiếp tục mập mờ môi mỏng áp vào bên tai cô nói: “A… Cô có phải muốn nhắc nhở tôi tìm chỗ không có không người hay không?”
Hắn không phải là người tham luyến dục vọng, nhưng là cũng tuyệt không phải thiện nam tín nữ gì. Tuy nhiên tất cả tinh lực đều ở bên trong, nhưng là ngẫu nhiên thư cởi xuống áp lực cũng là có .
Mà trước mắt cái này dáng người hấp dẫn, lại thường xuyên đỏ mặt, quả thực làm cho hắn xúc động, hơn nữa không thể phủ nhận loại này xúc động rất mạnh.
Tiếng nói của hắn giống như mang theo ma lực làm cho má Tiểu Ngưng càng ngày càng nóng. Hơn nữa loại khát vọng kia càng khơi gợi cảm xúc chôn dấu dưới thân thể nhiều năm.
Cô hiểu rất rõ hắn, biết rõ ánh mắt hắn trở nên càng thâm trầm là vì sao, hơn nữa hắn lúc này trên người phát ra loại cảm giác… mãnh liệt là vì sao.
“Không. . . . . .”. Cô nhỏ giọng cự tuyệt, vì tiếng nói khàn khàn nên tăng thêm một chút.
“Ha ha. . . . . .”. Hắn liếm liếm cánh môi nói: “Chờ một chút sao? Chúng ta có thể đi khách sạn!”
Dù sao hôm nay trong công ty thông báo sẽ giải quyết tất cả những vấn đề cá nhân một lần. Lạc Lạc chốc lát có thể trở về nhà cho quản gia chăm sóc.
Về phần con trai của cô, cô hẳn là có chỗ để an bài…
Tiểu Ngưng đắm chìm trong tiếng nói của hắn, chỉ cảm thấy miệng của hắn mấp máy, còn nói gì thì cô căn bản không nghe được. Cô tùy ý để hắn nắm chặt tay, cảm giác lực đạo tay hắn cầm, nhiệt độ của bàn tay .
Nhiều năm trước, hắn cũng nắm cô như thế này khiến cho cô luôn luôn luyến ái. Lúc đó hắn luôn rất táo bạo, rất bá đạo, nhưng hắn xác thực đối với cô có một mặt ôn nhu, làm cho bản thân cô trầm luân.
Chỉ là cô yêu say đắm hoàn toàn là đơn phương…
“Hai đứa nhỏ gọi kìa, cho bọn họ ăn cái gì nhanh lên. Tôi không thói quen đè nén mình quá lâu, hi vọng cô cũng giải quyết nhanh mọi việc!” Đường Hạo dùng tiếng nói chỉ có cô nghe được ra lệnh…
\\\