Tiểu Ngưng thật sự cảm thấy nguy hiểm trong tình huống này, vội thất kinh “Không nên đụng vào tôi, Đường tiên sinh, anh không thể làm như vậy được”. Đường Hạo đưa môi mỏng quét gần tai của Tiểu Ngưng, uy hiếp: “Nếu muốn mọi người đều biết thì cô cứ lớn tiếng gọi đi, à hình như cô quên Dương Dương và Lạc Lạc đang ở trong phòng đấy” Mùi nước hoa trên cơ thể Tiểu Ngưng hấp dẫn khướu giác của Đường Hạo.
Bàn tay to lớn của hắn nắm chặt một bên ngực cô , ra sức xoa nắn: “Cơ thể cô thật hấp dẫn , thật khiến người khác mê mẩn.”
Tiểu Ngưng khẩn trương đẩy lồng ngực của hắn, sắc mặt đã hồng như quả cà chua, nghẹn ngào: “Đường tiên sinh thả tôi ra đi, anh không thể làm như vậy.”
“Tôi thật sự không tin cô đi cùng tôi tới đây chỉ có việc uống nước, chẳng phải cô cũng muốn chuyện này xảy ra sao. Chúng ta trưởng thành hết rồi, cô hẳn là hiểu điều này chứ. Muốn dụ dỗ tôi mà không sợ tôi vạch cái mặt nạ thánh thuần ấy sao.” Đường Hạo ôm ngang eo cô , môi không ngừng tấn công cần cổ mảnh khảnh của cô, không lãng phí thời gian nữa, hắn ôm Tiểu Ngưng đi về phía phòng ngủ.
“Đừng như vậy mà.” Thân thể nhỏ bé bị hắn ôm, dù lực đạo lớn cách mấy cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn.
Do thường xuyên tập thể hình nên đối phó với cô cũng không cần nhiều sức lực.
Đứng trước phòng ngủ, hai mắt Tiểu Ngưng mờ lệ , trong thật đáng thương nỉ non van xin: “Đường tiên sinh, tha cho tôi đi, tôi thật sự không phải loại phụ nữ như vậy mà, đừng đối xử với tôi như vậy.”
Từ màn câu dẫn thị giác đàn ông của cô lúc nãy đã làm hắn thật mê muội, thật không thể nhịn được muốn giữ lấy Tiểu Ngưng. Nhưng lời nói cấp bách vừa rồi của Tiểu Ngưng lại làm dấy lên trong lòng hắn một cảm giác chưa bao giờ có. Dục vọng trong hắn vừa rồi là do cô dấy lên. Cũng bởi vì cô mà làm cho cơ thể hắn như lừa đốt. “Muốn giở trò lạt mềm buộc chặt với tôi sao! Đàn bà thật rất thích chơi trò này với bộ mặt như cô, trên giường thì mới lộ rõ nguyên hình. Nhưng nói cho cô biết quá muộn rồi, chỉ trách cô tại sao lại hấp dẫn tôi.” Nói xong hắn không ngừng hôn lên vùng cổ trắng mảnh khảnh cùng khuôn mặt thanh tú của Tiểu Ngưng.
Hắn ôm ngang cô, bước vào phòng ngủ. “Bịch” một tiếng, Đường Hạo thô bạo ném cô lên giường, ngay lập tức lấy cơ thể cường tráng của hắn áp lên cơ thể nhỏ bé của Tiểu Ngưng.
Mặt của hắn áp sát mặt cô , lấy chóp mũi cọ cọ vào chóp mũi của Tiểu Ngưng. Cảm giác lo lắng bất an trong lòng Tiểu Ngưng lại càng dâng lên mãnh liệt, nước mắt cứ như thác đỡ rơi xuống ga giường, nức nở: “Tại sao anh lại nghĩ tôi là loại phụ nữ như vậy, tôi không phải là hạng người đó, tha cho tôi đi, tôi lập tức mang Dương Dương rời khỏi đây, tôi xin anh!”
Cô thật sự sai rồi, cô không nên có ý nghĩ cho Dương Dương gần gũi với hắn, nếu không lúc này cô sẽ chẳng phải lâm vào cảnh như thế này.
Hắn lấy môi mình nhẹ nhàng chạm vào bờ môi mỏng cửa Tiểu Ngưng “Ngô” . Cô nhay lập tức ngừng khóc, hai mắt to tròn nhìn hắn trong gang tấc. Hắn ôn nhu như thế làm tim Tiểu Ngưng muốn buông tha tất cả. Sự dịu dàng trong mắt cô làm hắn muốn nhiều hơn nữa, đôi môi mỏng khẽ cạy răng đang khép chặt của cô, chiếm lĩnh hơi thở của Tiểu Ngưng. Hắn đứa lưỡi càng sâu, khám phá từng ngõ ngách trong miệng cô.
Nụ hôn của hắn mang theo ma lực khó tả, đem cô trở về thời khắc 6 năm trước, làm cho Tiểu Ngưng nhất thời quên đi tình cảnh hiện tại của chính mình. Hai mắt chậm rãi nhắm lại, cong lưng như muốn phối hợp với nụ hôn nóng bỏng của hắn. Cảm giác được cô đã chủ động hơn rất nhiều, Đường Hạo dâng lên cảm giác vui vẻ, môi mỏng dần đi xuống, đôi tay không yên phận phá bỏ hàng nút áo vướng bận .
\\\