Cao Dương không đến lớp, một vị nam chính khác của chuyện nɠɵạı ŧìиɧ ngậm miệng cái gì cũng không nói, sự việc lên men càng lúc càng lớn.
Kiều Nhiễm đi trong trường học luôn có người chỉ trỏ sau lưng cô, nói cô ngoài mặt thanh thuần thực tế bên trong phóng đãng không chịu nổi, chẳng qua những người này thêm mắm thêm muối vào lời đồn không có bằng chứng.
Vì cái gì? Có thể xuất phát từ sự ghen tị với Kiều Nhiễm, ghen tị dung mạo của cô, cô học giỏi có rất nhiều nam sinh thích, suy nghĩ độc ác của con người vĩnh viễn là đáng sợ nhất, các cô không quan tâm nói như thế có gây ra hậu quả không tốt hay tạo thành bóng ma tâm lý gì với một nữ sinh, dù sao tất cả mọi người đều nói, các cô thêm mắm thêm muối bỏ đá xuống giếng vài câu cũng không có gì.
Nhưng giọt nước hợp thành biển, cậu một câu tôi mộy câu lời nói độc ác tích lũy nhiều bùng nổ ra năng lượng tiêu cực đủ để phá hủy ý chí con người, phá hủy cả một đời người.
Một câu lời hay mùa đông ấm áp, lời nói độc ác hại người tháng sáu lạnh lẽo.
Giáo viên cũng nghe thấy những lời nói bóng gió này nhưng điều bọn họ quan tâm nhất là thành tích học tập, chủ nhiệm lớp suy nghĩ một chút vẫn không quản chuyện này của Kiều Nhiễm, chỉ cần thành tích của cô ổn định là được.
Cũng may Kiều Nhiễm là người ý chí kiên định, cũng có thể nhìn thoáng mọi chuyện lại nhìn thấu người khác, họ nói thế nào không có quan hệ gì cũng không ảnh hưởng gì tới cô.
Ba ngày sau Cao Dương mới đến lớp, lúc đó Kiều Nhiễm đã thành đối tượng nói thầm sau lưng của tất cả mọi người, cũng không có ai dám nói chuyện với cô, sợ bị xem như kẻ phóng đãng giống vậy.
Còn có rất nhiều nam sinh từng không dám mơ tưởng Kiều Nhiễm bỉ ổi suy đoán có phải Kiều Nhiễm đã sớm bị đâm nát không.
Sau khi Cao Dương quay lại đã nhận ra trong trường bất thường, cậu ta gọi đàn em đến hỏi một chút, trong nháy mắt nổi giận.
“Mẹ nó, ai truyền tin! Kiều Nhiễm không yêu đương với lão tử mấy người có biết không? Mẹ nó mấy người cũng tin sao? Chó chết, cần mấy người làm cái gì chứ mẹ nó!”
Mấy đàn em ấp úng không dám nhiều lời, ban đầu quả thực bọn họ không tin, dù sao lúc chặn đường Trần Tuấn bọn họ đều ở đấy, nhưng vấn đề là chuyện này truyền đi quá kỳ quái, càng lan truyền càng thật, làm bọn họ cũng tin luôn, còn tưởng rằng lão đại và Kiều Nhiễm đã sớm tốt đẹp, chặn đường Trần Tuấn là vì cậu ta động vào người phụ nữ của anh ấy.
Cao Dương tức giận đạp mỗi người họ một cước, nổi giận đùng đùng chạy đến ban một tìm người.
Cậu ta vừa xuất hiện người lớp một đều nhìn sang, rồi mới lại nhìn về vị ngồi gần phía cửa sổ kia.
Kiều Nhiễm đang đọc sách, Cao Dương đi đến trước mặt cô hai tay đập lên mặt bàn cô, vẻ mặt đau lòng chất vấn: “Sao không bác bỏ? Tại sao không nói ra, những chuyện này căn bản cậu chưa từng làm! Là tớ tỏ tình với cậu bị cậu từ chối mà thôi, tại sao không nói!!!”
Cao Dương cho là vì cô giữ mặt mũi cho mình, cảm động đến rối tinh rối mù, vừa đau lòng vừa căm giận, hận hai ngày này mình hồn bay phách lạc nằm ở nhà không lên lớp, kết quả để Kiều Nhiễm phải gánh chịu tiếng xấu trên lưng như thế, nếu như cậu ta lên lớp sớm một chút, kịp thời làm sáng tỏ sẽ không có nhiều chuyện như thế!
Kiều Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn cậu ta nói: “Giải thích thì sao, có tác dụng sao? Không có ai tin.”
Cao Dương bị lời nói này của cô làm á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy, cô là nhân vật nữ chính câu chuyện, tất cả mọi người cho rằng cô là cô gái hư, ai sẽ tin cô, sẽ chỉ cho là cô đang bào chữa mà thôi.