Buổi tối, Kiều Nhiễm đứng ở cổng trường chờ Phong Vũ nhưng anh chậm chạp chưa tới.
Cô cầm chiếc điện thoại anh tặng, nghĩ một chút cuối cùng vẫn bấm gọi.
“Số điện thoại bạn liên lạc đã tắt máy…”
Kiều Nhiễm đứng tại chỗ, trời tối đen như mực, đèn đường bên cạnh cổng trường phát ra ánh sáng mờ mờ.
Cô cất điện thoại đi, chậm rãi đi về phía trạm xe buýt, giờ này vẫn còn một chuyến xe cuối.
Kiều Nhiễm về đến nhà liền buông cặp sách, đi thẳng vào phòng tắm. Sau khi cô đi vào chưa được bao lâu, điện thoại reo lên.
Phong Vũ vừa chấp hành nhiệm vụ xong, xem giờ liền biết hỏng rồi. Anh cuống quít lái xe tới trường, đồng thời cầm điện thoại gọi cho Kiều Nhiễm hai lần.
Điện thoại đều không bắt máy, trong lòng Phong Vũ căng thẳng sắp hỏng mất. Giờ này có lẽ Kiều Nhiễm đã về nhà, nhưng anh sợ cô còn chờ ở trường, lại sợ cô xảy ra chuyện gì trên đường về nhà nên vẫn tới trường xác nhận một chút.
Sau khi nhấn chân ga phóng tới trường học, Phong Vũ còn hỏi cả bảo vệ cổng, biết Kiều Nhiễm đã đi về, lại đánh xe về nhà.
Dùng tốc độ nhanh nhất về đến nhà, Phong Vũ mở cửa, cuối cùng cũng thở phào khi thấy chiếc cặp sách trên ghế sô pha, trái tim cũng thả lỏng.
Điện thoại đặt cạnh cặp sách, Phong Vũ đi tới cầm lên, nghĩ thầm khó trách cô không nghe máy.
Không cẩn thận bấm vào nút nguồn, màn hình sáng lên, phía trên hiện lên cuộc gọi nhỡ của lão nam nhân.
Điện thoại không đặt khóa, ngón tay anh nhấn một cái, nhìn dãy số chính là của mình.
Phong Vũ tức cười, cầm di động nhìn nửa ngày, thầm nghĩ mình già như vậy sao? Còn ghi chú là lão nam nhân, con bé này!
Anh đặt điện thoại xuống ghế, nghĩ thế nào lại cầm lên, bấm mấy cái.
Trong phòng vệ sinh, Kiều Nhiễm tắm xong mới phát hiện mình không mang quần áo ngủ. Vốn dĩ loại sai lầm cơ bản này cô sẽ không mắc phải, nhưng hôm nay tâm tình kém khó hiểu nên cô quên mất.
Cô trần truồng đứng trước gương lau khô tóc, sau đó mở cửa ra ngoài.
Nghe tiếng cửa mở, Phong Vũ đang ngồi trên ghế xem ti vi tự nhiên quay đầu nhìn sang, liếc một cái liền không dời được mắt.
Nữ sinh cả người trần trụi đứng ở đó, thân thể trắng nõn dường như phát ra ánh sáng bóng mượt, hai bầu ngực vểnh lên không lớn không nhỏ, hình dáng cực kỳ đẹp, eo thon một tay có thể ôm trọn, xuống chút nữa là âm hộ trơn bóng, hai chân thẳng tắp, tóc dài như mực rối tung sau gáy, mấy sợi tóc nghịch ngợm rơi trước ngực, vừa vặn chặn đi quả anh đào non mềm.
Phong Vũ ngơ ngẩn nhìn thân thể trần truồng của cô, tim đập như trống bỏi, cảm giác rung động mãnh liệt dâng lên trong lòng. Dòng điện tê dại kích thích đại não anh, khiến anh hoảng hốt, có chút không phân biệt rõ cảnh tượng đẹp đẽ này rốt cuộc là mơ hay thực.
Kiều Nhiễm không ngờ Phong Vũ quay lại, còn trùng hợp bị anh nhìn sạch.
Ánh mắt người đàn ông nhìn chăm chăm như sói đói vào cơ thể của cô. Kiều Nhiễm cảm thấy thú vị, chân trần đi tới gần anh.
Thân thể sáng bóng chậm rãi tới gần, Phong Vũ ngơ ngác ngồi thẳng người, đầu óc trống rỗng.
Khóe môi Kiều Nhiễm nhếch lên, cô nhanh nhẹn đi đến trước mặt anh, sau đó giơ tay nhấc cằm anh lên.
Người đàn ông tuấn tú nương theo lực tay cô ngẩng đầu, nhìn chăm chú khuôn mặt tinh xảo như hoa của cô.
Mùi thơm nhàn nhạt từ cơ thể cô lan ra, quanh quẩn trong mũi anh, kích thích trái tim trong lồng ngực nảy lên càng thêm kịch liệt.
Kiều Nhiễm rũ mắt nhìn môi mỏng của anh, càng xem càng thích, khom lưng cúi đầu hôn lên.
Cánh môi đầy đặn mềm mại dán lên môi mỏng của anh, đầu lưỡi nhỏ vươn ra nhẹ nhàng quét qua bờ môi, chạy dọc theo viền môi anh.
Trong đầu Phong Vũ là một mảnh hỗn độn, anh đã sớm ngừng suy nghĩ. Lúc này Kiều Nhiễm giống như một đóa hoa anh túc xinh đẹp, mê hoặc anh hé mở đôi môi mỏng ngậm lấy đầu lưỡi nghịch ngợm của cô.