Kiều Nhiễm vừa ra khỏi phòng ngủ thì thấy cảnh tượng như thế này, người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn nam tính đang nằm trên ghế sofa, chân dài thõng xuống đất, quần áo chỉnh tề, có điều tay phải di chuyển không ngừng giữa hai đùi.
Dường như cứ đến thời điểm mấu chốt, người đàn ông lại bất chợt rên khẽ một tiếng.
Kiều Nhiễm thích thú đứng ở cửa nhìn động tác ngày một nhanh của anh, chuyển động tay gần như biến thành tàn ảnh.
Lúc này Phong Vũ còn đang đắm chìm trong khoái cảm mãnh liệt, đầu tưởng tượng Kiều Nhiễm bị anh đè dưới thân, anh cưỡi trên người cô, tàn nhẫn rút ra cắm vào chỗ huyệt mềm dầm dề nước, “làm việc” hết sức xuất thần.
Kiều Nhiễm trong tưởng tượng lớn tiếng kêu lên phóng đãng, thần sắc mê ly, không ngừng gọi ‘Chú Phong, vào sâu hơn nữa đi, Nhiễm Nhiễm sắp ra rồi!’
Phong Vũ vỗ cái mông nhỏ trắng nõn của cô, eo chuyển động nhanh hơn, “làm” vừa sâu vừa gấp, khiến cho Kiều Nhiễm tiết ra mật dịch hết đợt này rồi lại đợt khác.
Phong Vũ dốc sức vuốt mấy cái, hai mắt ửng đỏ, anh chợt ưỡn eo ra, biểu cảm trên mặt hơi dữ tợn.
Khoái cảm mãnh liệt ập tới, anh lập tức phun ra, anh cắn răng, nghiêng đầu lơ đễnh nhìn sang một bên thì bỗng đối mặt với Kiều Nhiễm đang đứng ở cửa phòng ngủ.
Phong Vũ sợ đến nỗi trợn tròn hai mắt, da đầu tê dại, eo thì đau nhức, khoái cảm lúc này đã lên đến đỉnh điểm, cơ bắp cả người căng cứng, vật bị sưng trong tay run lên mấy cái, tinh dịch trắng đục bỗng từ đầu nấm bắn phụt ra ngoài.
Đầu óc Phong Vũ trống rỗng, không kịp lấy giấy chặn lại, bị bắn ra cả người, tinh dịch bị nén lâu chưa được phóng, giờ vừa nhiều vừa đặc, từng đợt từng đợt phun hồi lâu, dưới đất cũng bị vương ra một ít.
Dục vọng trên mặt người nằm ở ghế sofa vẫn chưa tan đi, khoái cảm thân thể tấn công vào não bộ của anh, khiến anh không tự chủ thả lỏng người than một tiếng, trên dưới cơ thể đều được thỏa mãn.
Mặc dù đã phát tiết xong, đầu óc Phong Vũ lại hoàn toàn dừng hoạt động, thân thể anh cứng ngắc, tay vẫn còn nắm chặt dương vật vừa bắn xong thì bị dọa đến nỗi ỉu xìu.
Ánh mắt của Kiều Nhiễm quét qua người anh một lượt, trong không khí tràn ngập mùi tanh nồng đậm, Phong Vũ lúng túng mở miệng định giải thích, tuy nhiên anh không hề thốt lên được tiếng nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiều Nhiễm quan tâm chỉ vào cửa phòng tắm, sau đó cô bình tĩnh trở về phòng.
Phong Vũ á khẩu, chán nản nằm liệt ra ghế sofa, anh thu chân dưới đất lên, thân thể co lại, đầu vùi trước ngực, chôn mình vào sofa.
Xong rồi…
Buổi chiều, lúc đưa Kiều Nhiễm tới trường thi, cô gái biết ý không nói gì, nhưng Phong Vũ cảm thấy rất mất mặt, đứng ngồi không yên, làm gì cũng thấy chướng.
Kiều Nhiễm liếc sang người đàn ông không an phận nhích tới nhích lui, hơi hé miệng, cuối cùng lại quyết định không nói gì.
Đoán rằng anh đang không được tự nhiên, cô không nên nói gì thì hơn, nhưng mà một màn lúc trưa quả thật xuất sắc, không ngờ anh lại phóng đãng đến thế, chơi một mình cũng “vui” được như vậy.
Vừa nhớ tới chuyện hồi trưa, cô bỗng thấy buồn cười, chẳng biết Phong Vũ thủ dâm trong bao lâu, khi cô ra thì đồng hồ báo thức sắp kêu, ý thức thời gian của người đàn ông này rất mạnh, nhất định sẽ không hành động vào lúc cô sắp ra đâu, có lẽ cô vào phòng không được bao lâu thì anh đã bắt đầu rồi.
Tính toán thời gian một chút, Kiều Nhiễm nhíu mày, thầm nghĩ: Không ngờ luôn ấy, thời gian kéo dài cũng không tệ lắm, tiếc rằng khi thực hành lại ra sớm, tiếc thật.
Đến trường thi, Kiều Nhiễm xuống xe, cô nhìn Phong Vũ nhịn đến mức khó chịu, nghĩ vẫn nên để anh tỉnh táo một chút đã.
Kiều Nhiễm vừa đi, cơ bắp căng cứng của Phong Vũ liền thả lỏng, anh vội hạ kính xe xuống hóng mát.
Anh nhìn cỏ xanh ngoài cửa sổ, thầm mắng mình là một kẻ biến thái, đợi Kiều Nhiễm thi xong, anh sẽ lập tức chuyển về sở cảnh sát ở.