Phong Vũ vuốt gò má hồng hào xinh đẹp của cô, nhìn vào đôi mắt long lanh của cô, hỏi dưới tiếng thở gấp: “Nhiễm Nhiễm, ở bên anh được không?”
“Không phải chúng ta đã ở cùng nhau rồi sao?”
Phong Vũ cười khẽ, nghiêm túc nói: "Không phải ở cùng một chỗ, mà là làm bạn gái của anh. Anh lớn hơn em mười mấy tuổi, lẽ ra không nên lặp lại nhiều lần làm chuyện ấy với em, nhưng anh không thể quên được, Kiều Nhiễm, anh không thể quên được em, anh rất thích em, có thể cũng yêu em. Trái tim này mỗi khi thấy em là không bình tĩnh nổi, nói cho anh biết, em có cảm giác đối với anh không? Có muốn ở bên anh không?”
Bằng bất cứ giá nào, Phong Vũ cần phải biết Kiều Nhiễm có ý gì. Nếu cô chỉ muốn ngủ cùng anh mà không muốn ở bên anh, vậy anh sẽ chịu đau đớn cắt đứt mối quan hệ này, không có tương lai sẽ không phải xích mích. Nhưng nếu như Kiều Nhiễm đồng ý, anh sẽ dùng thời gian quãng đời còn lại đối tốt với cô, cưng chiều cô trong tay, trao cho cô toàn bộ yêu thương.
Năm nay Phong Vũ ba mươi mốt tuổi, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi lần đầu tiên động lòng, người kia lại còn là một cô gái còn trẻ. Anh từng rối rắm, từng lẩn tránh, nhưng cuối cùng vẫn đánh mất trái tim, thua trong tay cô.
Kiều Nhiễm chớp chớp mắt, nhìn đôi mắt nghiêm túc của Phong Vũ mà suy nghĩ hồi lâu, cô tin người đàn ông này thực sự yêu cô.
“Em thích anh, chúng ta ở bên nhau nhé.”
Phong Vũ sờ trái tim điên cuồng đập mạnh, nhìn cô không dám tin. Anh cứ nghĩ mình sẽ bị từ chối, dù sao trước giờ Kiều Nhiễm vẫn là dáng vẻ không tim không phổi, như đang chơi đùa, đi thận không đi tâm*, đột nhiên nhận được câu trả lời khẳng định, Phong Vũ kích động có chút nghẹt thở.
(*) 走肾没走心: Đại khái nghĩa là chỉ ham muốn bên ngoài, thân thể chứ không yêu thật lòng.
“Em… thật lòng ư?”
Trên mặt người đàn ông tuấn lãng lộ ra vẻ yếu đuối khiến người ta đau lòng, cẩn thận tiếp nhận sự thật.
Vẻ mặt Kiều Nhiễm thờ ơ, nhưng trong mắt lộ ra vẻ nghiêm túc chưa từng có trước đó.
Sao có thể là giả được, cô thật sự thích Phong Vũ. Có lẽ người đàn ông một thân cảnh phục từ lần đầu gặp mặt đã lưu lại dấu ấn rất sâu trong lòng cô, hoặc là sau khi Vương Phương vứt bỏ cô, Phong Vũ chăm sóc cô chu đáo, tuy rằng thời gian đó ngắn ngủi nhưng đã bù đắp trái tim trống rỗng của cô.
Trước đây đúng là chỉ sinh ra hiếu kỳ và dục vọng với thân thể của anh, nhưng Phong Vũ thực sự rất tốt. Cô lưu luyến hơi ấm của anh, không nỡ rời xa, càng không muốn để anh bên người khác, ví dụ như người phụ nữ lần trước anh đưa về nhà.
Kiều Nhiễm chậm rãi lại gần anh, nhẹ nhàng hôn xuống đôi môi anh, một nụ hôn đơn thuần không dục vọng.
“Ở bên nhau đi, chỉ cưng chiều em, chỉ yêu em, chỉ tốt với một mình em thôi.”
Kiều Nhiễm mặt không cảm xúc nhìn anh, nhưng lời nói lại vô cùng kiên định, như một chiếc búa gõ vào tim Phong Vũ.
Phong Vũ mạnh mẽ đè cô xuống ghế sô pha, nằm sấp trên người cô, bá đạo nói: “Kiều Nhiễm, em nghe này, em là của anh, chỉ có thể nắm tay anh, hôn anh, làm chuyện ấy, cách xa những người đàn ông khác ra một chút, hiểu chứ?”
Kiều Nhiễm nhìn đôi mắt đẹp của anh, gật đầu nói: “Hiểu rồi, em là của anh.”
Nụ hôn hạ xuống dữ dội như mưa giông gió bão, Kiều Nhiễm ngoan ngoãn hé môi, mặc anh thăm dò khuấy đảo, mặt hồ yên ả nổi lên từng gợn sóng lăn tăn.
Người yêu vào mà trở nên ngốc nghếch không chỉ có phụ nữ, mà còn cả đàn ông.
Kiều Nhiễm ngồi trên ghế sô pha xem phim trên ti vi, quay đầu nhìn thân thể cường tráng của anh mà khó tin nổi. Phong Vũ sao có thể ngọt ngào như thế, như một thanh chocolate, ngọt đến tận tim.
Người đàn ông bị cô quan sát chăm chú đang vừa đeo tạp dề ngâm nga một khúc hát, vừa thái lạp xưởng, tâm trạng cực kỳ tốt, nhạy cảm nhận ra ánh mắt của cô. Phong Vũ cầm một miếng lạp xưởng đi đến trước ghế sô pha đút cho cô ăn.
“Ăn lót dạ qua một chút rồi lát nữa ăn cơm.”
Nói xong còn tặng kèm một nụ hôn, Kiều Nhiễm sờ bờ môi bị anh hôn, khóe miệng không kìm được cong lên.
――――――――
Đàn ông già ngày càng ngọt ngào, không bao lâu nữa Nhiễm Nhiễm đi học, anh ấy sẽ ngày ngày ở nhà ghen tỵ.