Phong Vũ tự biết mình lớn hơn Kiều Nhiễm mười ba tuổi, bình thường luôn nhường nhịn cô, cho nên không để cô chịu chút thiệt thòi nào. Kiều Nhiễm cũng không phải người tùy hứng, tuy vừa ở bên nhau nhưng sẽ không gây quá nhiều phiền phức cho anh.
Sáng sớm, Phong Vũ ôm Kiều Nhiễm tỉnh khỏi giấc mộng, anh cúi đầu hôn lên gò má trắng mịn của người trong lòng, yêu thích không buông tay, hôn lấy hôn để không muốn ngừng.
Kiều Nhiễm bị râu của anh cọ đánh thức, tay nhỏ đặt trên lồng ngực anh, nói: “Dậy đi, anh sắp phải đi làm rồi.”
Phong Vũ ôm cô bĩu môi thì thầm nói: “Không muốn đi."
Câu nói này từ miệng một người cuồng công việc mà ra đúng là trăm năm mới gặp, Kiều Nhiễm vươn ra một ngón tay đặt trên môi mỏng của anh, người đàn ông lười biếng híp mắt, há mồm khẽ ngậm cắn đầu ngón tay giữa.
“Đừng nghịch nữa, đi làm đi, em ở nhà chờ anh.”
Phong Vũ ôm cô không buông tay, Kiều Nhiễm cũng kiên nhẫn, dỗ dành anh mười phút, người đàn ông mới bất đắc dĩ rời giường.
Người đàn ông cao to để trần thân trên đứng dưới đất mặc quần áo, Kiều Nhiễm ngồi bên giường, nhìn cơ bụng rắn chắc của anh, không nhịn được duỗi tay ra sờ soạng.
“Ssh, bảo bối, sáng sớm đừng nghịch.”
Vật ở dưới thân đã cứng lên, lại bị cô kích thích, ở dưới đũng quần càng phình ra thêm.
Khóe miệng Kiều Nhiễm cong lên một nụ cười, cánh tay chống đằng sau, hơi ngửa người ra, một đôi chân trơn bóng mịn màng giơ lên, bàn chân nhỏ trắng nõn nhắm ngay chỗ người đàn ông dựng lều lớn mà nhẹ nhàng cọ cọ.
Phong Vũ hít một ngụm khí lạnh, đôi mắt trầm xuống trong giây lát, anh ném cà vạt trong tay xuống, nhào tới yêu tinh nhỏ mê người trên giường, đặt cô dưới thân, chặn môi cô lại.
Kết thúc một nụ hôn thật dài, người đàn ông thở hổn hển đỏ cả mắt, vật bên dưới cứng như thép, cả người tỏa ra hơi thở dục vọng không được thỏa mãn.
“Bướng bỉnh thế cơ à? Thật là muốn ‘làm’ cho em không dậy nổi nữa!”
Nói xong, bàn tay lớn vỗ cái mông nhỏ đáng yêu của cô, hạ quyết tâm dứt ra đi vào phòng tắm.
Kiều Nhiễm nằm trên giường hai mắt cong lên nhìn cửa, chậm rãi cởi dây đeo vai ở cánh tay.
Hai người phát ngấy cả một buổi sáng, cuối cùng Phong Vũ cũng ra khỏi cửa. Kiều Nhiễm đóng cổng, nhìn căn nhà trống rỗng một chút, đột nhiên cảm thấy hơi cô đơn.
Cô nhàm chán bật ti vi lên, tiếp tục xem bộ phim truyền hình, cả ngày hôm qua xem cùng Phong Vũ, chỉ còn lại một phần ba cuối phim.
Loại kịch bản cũ rích, nam nữ chính hiểu lầm, rõ ràng nói dăm ba câu là được, nhưng cả hai không ai chịu mở miệng, bị một nữ phụ vỗ tay đùa bỡn, đùa đến quay vòng vòng.
Khi nam chính bị thiết kế đính hôn lại với nữ phụ, nữ chính càng hiểu lầm, hoàn toàn không nghe nam chính giải thích, chạy đi nhào vào lồng ngực nam phụ để được an ủi.
Kiều Nhiễm ôm khoai chiên xem cả buổi chiều mới hết toàn bộ phim, kết cục cuối cùng tất nhiên là happy ending. Nam nữ chính ở bên nhau, nam phụ vẫn yêu nữ chính, nhưng tự nguyện bảo vệ cô ấy. Nữ phụ bị nam chính hạ độc tìm người cưỡng bức, nam phụ nhúng tay vào, hãm hại bỏ tù cô ta.
Sau khi xem hết phim, Kiều Nhiễm cảm thấy không thể xem thêm mấy cái drama trên ti vi nữa, chưa kể lãng phí thời gian mà còn ảnh hưởng trí thông minh.
Rõ ràng chỉ là một hiểu lầm chỉ cần hai người nói ra là giải quyết được, nhưng một mực không chịu. Sau đó từng chuyện hiểu lầm liên tiếp xuất hiện, cuối cùng ầm ĩ không thể tách rời.
Trong mắt Kiều Nhiễm, nữ phụ không có gì sai, ban đầu nam nữ chính không ở bên nhau, nữ phụ vốn là vị hôn thê trên danh nghĩa được định thông gia từ bé của nam chính. Nam chính cũng tự miệng hứa hẹn muốn kết hôn với cô ta, nữ phụ đem lòng yêu nam chính nhiều năm, kết quả đợi bao năm như vậy, khi muốn tu thành chính quả thì nữ chính đột nhiên nhảy ra giữa đường.
Nguyên nhân chủ yếu nữ phụ nhìn nữ chính không lọt mắt là vì cô ấy vượt khỏi giới hạn, chỉ là một cô gái bình thường, chỉ vì cho nam chính bị huyết áp thấp một viên kẹo mà quen biết. Nữ chính nói hết tiền thuê nhà không có chỗ ở, nam chính cho cô ấy tiền nhưng nữ chính không cần, nói làm vậy là sỉ nhục cô ấy, nhất định mặt dày mày dạn phải ở nhờ nhà nam chính. Nữ chính nói chỉ ở một tuần, kết quả một tuần trôi qua vẫn chưa rời đi, xung phong nhận việc làm cơm dọn dẹp nhà cửa, tạo nên biểu tượng chăm chỉ, chiếm được hảo cảm của tất cả mọi người.
Nếu nữ phụ không vô tình đến nhà nam chính tìm anh ấy thì cũng không biết trong nhà có một cô gái.
Nữ phụ vẫn không làm gì, chỉ là xua đuổi nữ chính, có lẽ cách thức quá mức trực tiếp, nữ chính ở trước mặt cô ta thì đáng ghét nhưng nam chính vừa đến lại lật mặt oan ức, cho dù nữ phụ nói gì cũng không lại được.
Đàn ông đều có khuynh hướng bênh vực kẻ yếu, bởi vậy hảo cảm với nữ phụ trong lòng anh ấy càng ngày càng ít, trở thành hình tượng độc ác tàn nhẫn.
Xem hết nội dung phim, Kiều Nhiễm nhấp một ngụm nước, thầm cảm thấy nữ chính là loại bạch liên hoa lục trà biểu* cao cấp trong miệng bạn học của cô.
(*) Hoa sen trắng (bạch liên hoa) nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.
Lục trà biểu (trà xanh, green tea bitch) chỉ những cô gái vẻ ngoài thanh thuần thoát tục nhưng bên trong lại thối nát, giỏi tâm kế, thích đùa giỡn tình cảm. (ST)
Cô đứng dậy vươn vai, vừa đi vừa nghĩ, nếu như Phong Vũ ngu ngốc giống tên nam chính trong phim thì cô sẽ đá anh ngay.