Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mê Hoặc (H+)

“Phù, Kiều Nhiễm, anh thật sự yêu em đến chết mất, em muốn mạng của anh anh cũng cho em.”

Một tay Phong Vũ chống ở trên tường, mái tóc ẩm ướt, che đi đôi mắt làm rung động lòng người, người đàn ông nhìn xuống ©ôи ŧɧịŧ vẫn còn hơi cương cứng của mình, mỉm cười khác thường.

Tiếng thở dốc ám muội từ trong điện thoại truyền đến, hai chân Kiều Nhiễm khép kín, cả người đầy khao khát.

“Em không muốn mạng của anh, em muốn anh, em muốn anh làm em cả đời, yêu em cả đời.”

Cúp điện thoại, cơ thể tê dại của Kiều Nhiễm chậm rãi đứng dậy đi trở về.

Thời gian huấn luyện quân sự nhàm chán lại tẻ nhạt, trong sự chờ đợi của tất cả tân sinh viên, ngày cuối cùng của đợt huấn luyện quân sự cũng đến ------ kiểm tra.

Rõ ràng lúc huấn luyện quân sự tất cả mọi người đều kêu rên mong sớm kết thúc, nhưng thật sự đến hôm nay kết thúc ngược lại có chút không nỡ, những nam sinh ngày thường nghịch ngợm hôm nay cũng vô cùng ngoan ngoãn, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị lần cuối.
Kiểm tra rất quy mô, tiến hành cũng rất thuận lợi, Kiều Nhiễm đứng trong đội, cùng mọi người hô khẩu hiệu giống nhau, thực hiện những động tác đã thuộc lòng từ lâu, hoàn thành bài kiểm tra một cách hoàn hảo.

Đêm đó sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, mọi người chào tạm biệt các giáo viên hướng dẫn, trong sự phấn khích thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà nghỉ lễ 1 tháng 10.

Kiều Nhiễm đã đặt vé trước, trường học vừa cho nghỉ đã đeo balo trở về nhà, về đến nhà vào giữa trưa, trong nhà không một bóng người, Kiều Nhiễm đặt balo trên ghế sofa đi đến từng phòng xem một vòng, tìm hiểu quỹ đạo sinh hoạt gần đây của người đàn ông kia.

Trong phòng có hơi thở mờ nhạt, Kiều Nhiễm biết được gần đây Phong Vũ nhất định bận rộn nhiều việc, bận đến nỗi không có thời gian về nhà, chỉ có thể ở cục cảnh sát, điểm này có thể dựa vào tần suất anh nhắn tin wechat cho cô gần đây giảm xuống mà nhìn ra được.
Kiều Nhiễm mở tủ lạnh, bên trong chỉ có một túi bánh mì mốc meo đã hết hạn, cô mang đi vứt, cầm túi xách trên ghế sofa đi siêu thị.

Mười giờ tối, Phong Vũ kéo thân thể mệt mỏi chuẩn bị về nhà tắm rửa, gần đây thật sự quá bận, bận đến nỗi cơm tối đều là giao tới, anh đã ba ngày rồi không chợp mắt, cũng may người bị tình nghi cuối cùng cũng bị bắt, đêm nay mọi người đều có thể nghỉ ngơi, ngủ một giấc ngon lành.

Sau khi vào cửa, anh sững sờ nhìn chằm chằm đôi giày trước cửa, bộ não nặng nề bởi vì quá buồn ngủ mà không thể làm việc, anh đứng trước cửa ngơ ngác nhìn đôi giày kia.

Kiều Nhiễm nghe thấy tiếng động bước ra khỏi phòng ngủ, thấy người đàn ông râu ria xồm xoàm vẻ mặt mệt mỏi nhíu nhíu mày, chậm rãi đi về phía anh.

Nhìn thấy cô gái đang đi tới, Phong Vũ vẫn không nhúc nhích, mãi đến khi cô đến trước mặt anh, bàn tay nhỏ bé mềm mại chạm vào mặt mình, anh mới vươn tay ôm cô vào lòng.
Ôm lấy cơ thể mềm mại, Phong Vũ vùi đầu vào cổ của cô hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy mọi

mệt mỏi trên người đều biến mất, sự thỏa mãn to lớn lấp đầy trái tim trống rỗng của anh.

“Bảo bối, có phải là anh quá mệt mỏi, sinh ra ảo giác rồi không.”

Phong Vũ đã sớm quên hôm nay là ngày Kiều Nhiễm trở về, gần đây trong đầu anh chỉ có bản án, còn tưởng rằng mình mệt đến mức sinh ra ảo giác.

Kiều Nhiễm cười khẽ, trêu chọc nói: “Anh thật sự mệt mỏi rồi, nhưng em có phải là ảo giác không sờ thử sẽ biết.”

Dứt lời, cô cầm tay Phong Vũ đặt lên bộ ngực gần đây đã dậy thì càng trở nên no đủ,Phong Vũ ngây ngẩn cảm thụ xúc cảm mềm mại dưới lòng bàn tay, vô thức nhéo nhéo.

“Lớn hơn.”

Kiều Nhiễm trực tiếp ôm lấy cổ anh hôn lên đôi môi mỏng mà cô thèm khát đã lâu, nụ hôn nóng bỏng ướŧ áŧ và triền miên, Phong Vũ đắm chìm trong sự chủ động của cô, chiếc lưỡi to thăm dò khoang miệng, hút lấy mật dịch trong miệng cô.
Du͙© vọиɠ bị đốt cháy, cơ thể mềm mại của Kiều Nhiễm làm anh khó có thể từ chối được cám dỗ, Phong Vũ mút cánh môi của cô, xoay người một tay ôm ngang người cô đi vào phòng ngủ.

“Không ăn cơm?”

Kiều Nhiễm làm ổ trong lồng ngực anh cười như một con mèo con lười biếng, đôi mắt thâm trầm của Phong Vũ trong chớp mắt lóe lên du͙© vọиɠ, nói: “Làm xong rồi ăn!”
 

Nhấn Mở Bình Luận