Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mê Hoặc (H+)

Việc ly hôn đang được tiến hành. Phong Vũ bận rộn nên giao cho luật sư xử lý, lúc cần ra mặt anh mới xuất hiện.

Khi Kiều Nhiễm nghỉ đông, chuyện đã được xử lý gần xong. Bởi vì không liên lạc được với Vương Phương, tòa án gửi thông báo cho người không rõ tung tích, nếu trong thời gian quy định Vương Phương không ra trình diện ở tòa án sẽ coi là vắng mặt, tòa án sẽ phán quyết Phong Vũ có thể ly hôn.

Chẳng biết Vương Phương có thấy thông báo hay không. Chớp mắt đã đến thời gian hạn định của tòa án, Phong Vũ vẫn không để cho Kiều Nhiễm dính vào, chuyện này cô không quan tâm là được, tránh cho những người khác khua môi múa mép, nói ra nói vào, không tốt với cô.

Kiều Nhiễm được nghỉ, nhàn rỗi nên học nấu cơm. Cô biết làm nhưng không ngon như Phong Vũ nấu. Anh làm việc cả ngày đủ mệt rồi, Kiều Nhiễm xót anh, gần như không để anh động tay vào việc nhà và những việc vặt khác.
Kiều Nhiễm đang ở nhà nấu cơm tối chờ anh trở về thì bỗng nhiên nghe có tiếng cửa mở. Cô liếc nhìn thời gian, còn chưa tới giờ tan ca của Phong Vũ, hôm nay tòa án mở phiên tòa, chưa tới trưa đã kết thúc. Vương Phương không ra tòa, hiện tại Phong Vũ và Vương Phương không còn quan hệ hôn nhân.

Khi ra khỏi tòa án Phong Vũ trực tiếp trở về đồn cảnh sát, còn chuyện anh chưa xử lý. Kiều Nhiễm cho rằng anh về nhà sớm.

Kiều Nhiễm bưng trái cây đã cắt từ phòng bếp đi ra, khi thấy hai người ở cửa thì kinh ngạc trong chớp mắt, sau đó cau mày.

Vương Phương đang tìm dép, thấy Kiều Nhiễm thì ngẩn ra, một lúc lâu sau mới hoảng hốt nói: “Nhiễm Nhiễm? Sao con lại ở nhà, không đi học à?”

Vương Phương lúc còn trẻ rất đẹp, ít nhất là lần cuối cùng Kiều Nhiễm thấy bà, bà ta vẫn đẹp mười phân vẹn mười như cũ, khiến người ta mê mệt.
Nhưng mấy năm không gặp, Vương Phương đã già rất nhanh, da thịt trũng xuống và nếp nhăn dễ thấy ở khóe mắt đều chứng tỏ người phụ nữ này mấy năm nay sống không tốt lắm. Nếu không với tính cách của mình, chỉ cần có tiền bà ta nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.

Khi còn ở cùng Phong Vũ, tuy rằng Phong Vũ không bao giờ đụng đến bà ta nhưng cũng chưa từng bạc đãi bà ta thứ gì. Mỗi tháng anh sẽ cho bà ta một số tiền. Vương Phương cầm tiền không đưa cho con gái đóng học phí, mua đồ, mà ngược lại mua cho mình một đống quần áo mỹ phẩm và đồ trang sức, ăn mặc cực kỳ đẹp.

Phong Vũ và Kiều Nhiễm đều biết Vương Phương không đáng tin cậy. Sau đó Phong Vũ cho bà ta ít tiền hơn nhiều, chỉ đủ sống, ngược lại đưa một số khác cho Kiều Nhiễm. Phong Vũ cảm thấy mình sẽ không mua đồ cho trẻ con, Kiều Nhiễm lại hiểu chuyện, sẽ không tiêu xài bậy bạ, bèn để cho cô tự mua, học phí hằng năm cũng do cô tự đóng.
Sở dĩ Kiều Nhiễm có tính cách lạnh nhạt hơn nửa là nguyên nhân gia đình, một người mẹ không đáng tin cả ngày lang thang bên ngoài, một người cha dượng trên danh nghĩa bận rộn cả ngày không về nhà, Kiều Nhiễm rất khó vô ưu vô lo như những đứa trẻ khác.

Rõ ràng đã quen với việc Vương Phương biến mất, lần này bà ta đột ngột trở về làm gì? Chẳng lẽ bởi vì chuyện Phong Vũ ly hôn với bà ta?

Nhưng dù nói thế nào đi nữa, cầm chìa khóa tự mở cửa là không được, vô cùng không ổn.

Chân mày Kiều Nhiễm nhíu lại thật chặt, không chút nào vui mừng vì mẹ trở về. Cô bưng trái cây nhìn Vương Phương và người tình của bà ta đứng ở cửa, vẻ không hài lòng hiện rõ trên mặt.

Vương Phương cũng rất lúng túng. Ban đầu bà ta ra đi quá dứt khoát, cũng không nói cho Kiều Nhiễm. Mấy năm không gặp đứa con gái này, trước khi đi quan hệ giữa hai người cũng rất lạnh nhạt, bà ta không thân với con. Hiện giờ bà ta thấy dáng vẻ cô đã khác trước rất nhiều.
“Nghỉ đông. Chìa khóa của bà ở đâu ra?”

Kiều Nhiễm quả thực không vui cũng không khách khí, trực tiếp hỏi việc mình để ý nhất. Cô không để bụng Vương Phương có về hay không, nhưng hành vi trực tiếp mở cửa này của bà ta làm cô rất không vui.

Vương Phương lúng túng cười, mất tự nhiên nói: “Chìa khóa cũ. Ổ khóa mấy năm nay không đổi à?”

Kiều Nhiễm liếc bà ta một cái, không nói gì nữa mà đặt trái cây xuống bàn trà trong phòng khách, sau đó trở về bếp.

Vương Phương thấy cô xoay người đi thì thở phào nhẹ nhõm. Bà ta thật sự không dám đối mặt với đứa con này bởi thiếu nợ và áy náy quá nhiều, xem qua quan hệ mẹ con khó mà hòa hoãn.

Tìm được dép lê trong tủ giày, Vương Phương đổi giày. Người đàn ông bên cạnh nhìn qua già hơn bà ta ít nhất mười tuổi cúi đầu không lên tiếng, thuận thế muốn xỏ chân vào đôi dép cho nam bên cạnh.
“Đừng đeo của Phong Vũ, trong tủ giày có dép cho nam.”

Kiều Nhiễm tắt bếp, đứng ở cửa phòng bếp nhìn bọn họ. Cô không thích có người động vào đồ của Phong Vũ.

Động tác của người đàn ông kia ngừng lại một chút. Vương Phương bận rộn tìm đôi dép cho hắn, ngượng ngùng cười với Kiều Nhiễm một tiếng, tìm lời bắt chuyện với cô.

“Phong Vũ vẫn bận rộn như vậy à?”

“Vẫn vậy.”

“Mỗi ngày anh ấy đều về nhà ư?”

“Không khác biệt lắm.”

“Mấy giờ anh ấy về?”

“Sắp.”

Vương Phương không thăm dò được gì, lúng túng đứng ở cửa. Người đàn ông đi cùng bà ta đã thay xong dép, tự nhiên đi về phía ghế sô pha ngồi xuống, vẫn cúi đầu như cũ, trông tinh thần rất sa sút.

Vương Phương chỉ có thể dùng nụ cười che giấu xấu hổ, vừa cười với Kiều Nhiễm vừa đi tới bên cạnh người đàn ông kia.
Căn nhà này tình nhân của Vương Phương đã tới hai lần, một lần là yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, hai người điên cuồng làʍ t̠ìиɦ trên sô pha. Nhưng chiếc sô pha kia khi Vương Phương rời khỏi nhà đã bị Phong Vũ vứt bỏ, bởi vì anh cảm thấy trên ghế có hương vị làm mình chán ghét.

Còn một lần là đưa Vương Phương rời đi. Khi đó hắn đứng giữ cửa, giục động tác của bà ta nhanh lên một chút.

Kiều Nhiễm không rót nước cho hai người. Lần này ý đồ của bọn họ tới đây còn chưa rõ ràng, hơn nữa cô bày ra vẻ mặt không hoan nghênh, cầm điện thoại nhắm Wechat cho Phong Vũ.

Phong Vũ đang ở phòng hồ sơ của đồn cảnh sát để tra tư liệu, nghe tiếng Wechat anh liền cười lấy di động ra xem, bỗng nhiên nụ cười tắt ngấm.

“Vương Phương đưa tình nhân tới, đang ở nhà.”

Nháy mắt trong lòng Phong Vũ dâng lên cảm giác phản cảm mãnh liệt. Vương Phương làm mẹ không nên thân chưa tính, rời đi nhiều năm như vậy đột nhiên trở về cũng chẳng sao, nhưng mang theo tình nhân đến nhà làm bảo bối của anh ghê tởm thì khác.
Phong Vũ lập tức buông việc trong tay, giao nhiệm vụ trong tay cho tổ viên rồi lái xe về nhà.

Trên đường đi Phong Vũ nhắn Wechat lại cho Kiều Nhiễm, trấn an cô.

“Bảo bối chờ anh về!”

Nhận được Wechat, khóe môi Kiều Nhiễm nhếch lên một chút, bực bội trong lòng được anh vuốt phẳng dễ như trở bàn tay.

“Hai người ngồi một lát, Phong Vũ sắp về rồi.”

Kiều Nhiễm nói với bọn họ rồi xoay người muốn trở lại bếp, lại bị Vương Phương gọi giật.

“Nhiễm Nhiễm, chờ một chút, con có thể tới đây ngồi một lúc được không, mẹ muốn nói chuyện với con.”

Trong mắt Kiều Nhiễm lóe lên châm chọc. Mẹ? Bà ta thật sự dám nói ư, có mẹ ai mà giống như bà ta? Có người mẹ nào sẽ ném con gái cho cha dượng kết hôn theo hợp đồng? Cũng may Phong Vũ là người ngay thẳng chính trực, bằng không đã sớm xảy ra chuyện.
Kiều Nhiễm chớp mắt, sắc mặt như thường ngồi xuống một đầu ghế khác.

Kiều Nhiễm không lên tiếng, Vương Phương cũng không mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn cô ở khoảng cách gần, chốc lát mắt đã đỏ lên.

“Nhiễm Nhiễm đã lớn như vậy rồi, thoáng một cái đã thành thiếu nữ! Thật tốt!”

Vành mắt Vương Phương hồng hồng, nhìn Kiều Nhiễm cảm khái.

Kiều Nhiễm không biết do mình lòng dạ sắt đá hay sao mà không hề có ý muốn thân thiết với bà ta. Có thể là thời điểm cô cần tình yêu thương của mẹ nhất thì bà ta đã bỏ cô lại mà đi, cho nên hiện tại.

Cô đã quen với cuộc sống không có mẹ, cũng không còn khao khát sự ấm áp của người mẹ.

“Bà rời đi đã 5 năm.” Kiều Nhiễm nhìn trái cây trên bàn, nhàn nhạt nói.

Vương Phương nghẹn lời, cảm khái trên mặt nháy mắt ỉu xìu.
“Bà lại sinh một đứa con?”

Giọng nói của Kiều Nhiễm nhàn nhạt giống như chỉ thuận miệng hỏi.

Thấy cô chủ động đáp lời, trong lòng Vương Phương hào hứng hơn, hơn nữa cô hỏi đến con trai yêu quý của bà ta nên bà ta càng vui vẻ, lập tức mở máy hát bắt đầu nói chuyện về con trai mình.

“Đúng vậy, sao con biết? Mẹ sinh cho con một em trai, mới bốn tuổi, thông minh đáng yêu, mắt to long lanh nước, rất giống con khi còn nhỏ. Thằng bé không kén ăn lại rất ngoan, học cái gì cũng nhanh.”

Miệng của bà ta một khắc không dừng. Kiều Nhiễm đã tự động loại bỏ lời của bà ta, tầm mắt dời tới mặt dây chuyền trên cổ bà ta. Mặt dây là kiểu khung ảnh, bên trong có hình một bé trai rất đáng yêu.

Đại khái mười lăm phút sau Phong Vũ vào cửa. Anh vừa tiến đến, cái miệng lải nhải khen con trai của Vương Phương rốt cuộc cũng ngừng lại, giống như có bàn tay bóp chặt cổ họng, một chữ bà ta cũng không nói được.
Gương mặt anh tuấn của Phong Vũ hết sức nghiêm túc. Sau khi đổi giày, anh đi tới trước mặt Kiều Nhiễm, thấy sắc mặt cô không tốt lắm, tâm tình anh cũng kém hơn.

Anh dựa gần vào Kiều Nhiễm ngồi xuống, nắm tay cô. Kiều Nhiễm nhếch khóe miệng với anh, miễn cưỡng cười một chút.

Tâm trạng Kiều Nhiễm xác thật không tốt lắm, không nói được là tại sao, chỉ là rất không thoải mái.

“Cô trở về làm gì?”

Phong Vũ nhìn thẳng vào mắt Vương Phương, dư quang thoáng chú ý đến người luôn cúi gằm bên cạnh bà ta.

Vương Phương rụt vai, mất tự nhiên nói: “Tôi, tôi thấy thông báo của tòa án.”

Vương Phương hơi chột dạ, thật ra bà ta đã sớm thấy, chẳng qua một mực không dám ra mặt. Ban đầu bà ta ra đi quá dứt khoát, cầm tiền của Phong Vũ chạy trốn với tình nhân. Mặc dù bọn họ chỉ kết hôn trên danh nghĩa nhưng dù sao cũng là bà ta đội nón xanh cho Phong Vũ, cho nên không dám lộ mặt. Cho tới hôm nay thời gian tòa án đưa ra đã kết thúc bà ta mới lấy can đảm tới đây.
Phong Vũ nhíu mày, trầm giọng nói: “Ừ, thấy rồi sao không tới? Nếu cô chủ động trở về làm thủ tục ly dị thì không cần phiền phức như vậy.”

Bị anh chất vấn, Vương Phương ngập ngừng há miệng, không dám nói gì.

Năm năm đủ để cho một người đàn ông trẻ tuổi chập chững vào nghề trở thành một người đàn ông thành thục chững chạc. Phong Vũ thay đổi quá nhiều, trước kia Vương Phương sợ anh, hiện tại chỉ cần anh ngồi đã tản mát ra khí thế mạnh mẽ, áp lực đập vào mặt khiến bà ta không thở nổi.

“Tôi, tôi có chuyện, không về kịp. Dù sao cũng ly hôn, kết quả đều giống nhau.”

Vương Phương càng nói càng chột dạ, tiếng nói dần dần yếu đi.

Phong Vũ rất chướng mắt bộ dạng này của bà ta, mới mấy năm mà đã nhút nhát như vậy, không có nửa điểm dũng cảm như trước.
Điều kiện sống quyết định khí chất một con người, mấy năm nay quả thật Vương Phương sống rất cực khổ.

Sau khi chạy trốn với tình nhân, hai người cầm tiền đến một thành phố thật xa, thuê nhà ở sống như vợ chồng.

Lúc đầu vẫn còn tốt, tiền đủ tiêu. Nhưng dần dần vấn đề xuất hiện. Vương Phương không phải người sống cho qua ngày, bà ta quen thói tiêu xài phung phí, mua quần áo, đồ trang điểm, các loại túi xách, tiêu xài không kiêng nể gì khiến cuộc sống của họ rất nhanh trở nên túng quẫn.

Tình nhân đã nói mấy lần nhưng người đàn bà này không hề nghe lọt. Hắn ta thích dung mạo đẹp đẽ và lẳиɠ ɭơ của bà ta nên cũng không nói gì nữa, tự đi tìm việc làm kiếm tiền nuôi bà ta.

Không bao lâu sau, Vương Phương được tin mang thai ba tháng. Gánh nặng trên vai tình nhân càng nặng, không chỉ chi trả cho Vương Phương mà còn phải thỏa mãn nhu cầu mua sắm của bà ta. Mỗi lần hắn ý kiến đều bị các loại lý do của bà ta lấp liếm, lấy đứa con làm cớ.
Hắn ta nhịn, rốt cuộc hắn vẫn yêu Vương Phương nên chỉ có thể càng liều mạng làm việc mới có thể miễn cưỡng đủ chi tiêu, đương nhiên không hề có một phân tiền tích cóp.

Sau khi sinh con, du͙© vọиɠ mua sắm của Vương Phương càng nhiều. Đứa trẻ lớn nhanh, ý tứ của tình nhân là không cần mua quá nhiều quần áo, mặc không được bao lâu đã phải đổi quá lãng phí.

Vương Phương mất hứng, cãi nhau với hắn một trận. Lúc này hắn không chịu đựng nữa, ra tay đánh người phụ nữ mới ở cữ đến mức nhập viện.

Vương Phương khóc rất thảm, ở viện hơn mười ngày mới vì hắn quỳ xuống cầu xin mà trở về nhà. Từ đó tôn nghiêm của người đàn ông kia hoàn toàn bị bà ta đạp ở dưới chân. Một người đàn ông không có tôn nghiêm, cột sống cong, cơ bản như đã bỏ đi.

Quả nhiên người trước kia còn ôm hùng tâm tráng chí giờ đã hoàn toàn sa sút. Mỗi ngày hắn máy móc dậy đi làm, thức khuya dậy sớm, phảng phất như thứ công cụ không có linh hồn.
Ban đầu Vương Phương ở bên cạnh hắn là vì nhìn trúng vẻ ngoài của hắn. Nhưng tình nhân lão hóa quá nhanh, Vương Phương dần ghét bỏ hắn, lại lần nữa trở về kiếp sống lang thang, vụиɠ ŧяộʍ với những người đàn ông khác.

Lúc bị phát hiện Vương Phương còn rất hốt hoảng giải thích, nhưng người đàn ông kia không hề trách mắng bà ta, chẳng qua chỉ liếc một cái thật sâu, sau đó cặp mắt kia vĩnh viễn chìm vào yên lặng.

Thấy hắn không quở trách, Vương Phương thở phào nhẹ nhõm, thành thật chăm sóc con trai một thời gian.

Nhưng từ tận trong xương người đàn bà này đã tiềm ẩn nhân tố lưu động bất an. Trời sinh bà ta tính tình phóng đãng, làm sao có thể nhịn được, không bao lâu sau lại nɠɵạı ŧìиɧ.

Mấy năm nay Vương Phương đều sống như vậy. Điều kiện sống giảm xuống, bà ta liền nɠɵạı ŧìиɧ để người khác mua đồ cho bà, chu cấp cho bà tiêu xài, chẳng qua bà ta đã có tuổi, dung mạo ngày một già đi, người có tiền có thế chướng mắt bà ta, đều đi tìm những cô gái tươi mới làʍ t̠ìиɦ nhân, chỉ có mấy người đàn ông quá ngũ tuần vẫn thèm khát bà ta như cũ. Nhưng đàn ông như vậy không có gia thế lại chẳng có tiền, không cho bà ta cái bà ta muốn được.
Tình nhân cũng không cho bà ta tiền tiêu, tất cả đều dùng cho đứa trẻ. Vương Phương hoàn toàn mất đi chu cấp, không có mỹ phẩm dưỡng da và các loại thực phẩm dinh dưỡng, dấu vết thời gian hằn lên mặt bà ta ngày càng rõ ràng.

Lần này trở về cũng là cơ hội. Thật ra Vương Phương đã sớm muốn quay về. Bà ta không quen cuộc sống khốn khổ, nhớ lại mình còn có một người chồng nhiều tiền đẹp trai trên danh nghĩa liền âm thầm mừng rỡ.

Bà ta muốn trở lại, nơi này còn có con gái bà ta. Bà ta và Phong Vũ còn tờ giấy hôn thú, dù sao đi nữa đứa em trai hàng xóm năm đó cũng sẽ không mặc kệ bà ta.

Đáng tiếc tính toán nhỏ nhặt của bà ta vừa mới đặt lên đã rơi vào khoảng không. Bà ta thấy thông báo của tòa án.

Phong Vũ muốn ly hôn, hơn nữa còn đưa lên tòa án.

Đây là ý tưởng của Vương Phương, bà ta là một người phụ nữ không có văn hóa, mười ba tuổi đã bỏ học với Kiều Thành. Nếu không phải bà ta lớn lên xinh đẹp, căn bản không có ai muốn tiếp xúc với người đàn bà tầm thường như vậy, lên giường với bà ta cũng chỉ đơn thuần vì du͙© vọиɠ mà thôi.
Thẳng thừng mà nói, nhiều năm như vậy, người yêu bà ta chỉ có Kiều Thành và tình nhân đã dắt bà ta chạy trốn.

Tính toán của Vương Phương không thành, ngược lại bà ta còn sợ pháp luật truy cứu tội của mình, cho nên dù đã đến cũng không dám gặp mặt Phong Vũ, một mực giằng co cho qua thời hạn của tòa án rồi mới thở phào nhẹ nhõm tìm tới.

Phong Vũ thấy bà ta trầm mặc hồi lâu, kiên nhẫn dần dần mài mòn hết. Sự thương xót của anh đối với Vương Phương đã biến mất lúc bà ta vứt bỏ Kiều Nhiễm chạy trốn cùng tình nhân. Thật ra Phong Vũ vẫn luôn không thể nào hiểu được suy nghĩ của người đàn bà này, ban đầu là bà ta xin kết hôn, nói rằng chỉ là hợp đồng, sẽ không phát sinh quan hệ thật. Đã như vậy, nếu bà ta tìm được người yêu mình thật lòng tại sao không đặt vấn đề ly dị mà ngược lại bỏ trốn?
Suy nghĩ của Vương Phương đúng là không bình thường, đừng nói Phong Vũ không hiểu nổi, người biết bà ta cũng không hiểu.

“Nói đi, có chuyện gì, không có thì cô đi đi.”

Làm việc cả ngày trưa cũng không ăn cơm, Phong Vũ đã đói bụng, cũng lười tốn thời gian với bà ta ở chỗ này.

Vương Phương cũng không biết mình đến đây để làm gì. Ban đầu bà ta muốn trở lại tìm Phong Vũ che chở, kết quả phát hiện anh xin ly hôn, bà ta lại kinh sợ. Nhưng nếu đã trở về mà không tới nhìn xem thì bà ta lại không thoải mái. Cho nên bà ta để con trai ở khách sạn, mình và tình nhân tới đây một chuyến.

Bà ta vốn muốn lén lút tới, cho nên thừa dịp Phong Vũ đi làm mới cầm chìa khóa mở cửa, không ngờ lại đụng phải Kiều Nhiễm.

Nghĩ đến đây, rốt cuộc Vương Phương phát hiện không đúng, tại sao tay Phong Vũ lại nắm tay con gái bà ta? Cho dù là cha con ruột, con gái lớn như vậy cũng nên giữ ý chứ?
Yếu đuối trên mặt Vương Phương biến mất, thay vào đó là nghi ngờ. Bà ta nhìn chằm chằm đôi tay đan nhau của Phong Vũ và Kiều Nhiễm, hỏi một câu: “Anh và Nhiễm Nhiễm…”

Không chờ bà ta nói hết câu, Phong Vũ trực tiếp ngắt lời: “Tôi và Nhiễm Nhiễm hẹn hò, cô ấy là bạn gái tôi.”

Lời vừa dứt, không chỉ Vương Phương khϊếp sợ trừng to mắt mà người đàn ông bên cạnh vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào cũng ngẩng lên liếc mắt qua.

“Cái gì?!!”

Vương Phương đột nhiên đứng lên, biểu cảm trên mặt ngũ vị tạp trần, nhất thời không biết nên nói gì.

Giọng nói của bà ta quá chói tai, Phong Vũ cau mày quát khẽ: “Nhỏ giọng một chút!”

Bả vai Vương Phương rụt lại, có chút sợ, nhưng rất nhanh bà ta đã khôi phục bộ dạng đáng ghét.

Bà ta chỉ vào đôi tay đang nắm của hai người hô to: “Phong Vũ! Sao anh có thể xuống tay với Nhiễm Nhiễm? Con bé vẫn còn nhỏ! Anh không thể bởi vì tôi chạy trốn cùng trai mà trả thù con gái tôi chứ!”
Vương Phương gào lên, biểu cảm của ba người còn lại đều không tốt.

Kiều Nhiễm và Phong Vũ là bởi vì tiếng nói chói tai lộn xộn của bà ta, tình nhân lại bởi vì chữ ‘trai’ kia.

Bàn tay đặt trên sô pha của hắn ta nắm chặt thành quyền, tuy rằng hắn đã sớm thất vọng với Vương Phương nhưng chính tai nghe bà ta gọi mình như vậy vẫn như cứa vào tim.

“Thứ nhất, tôi và Nhiễm Nhiễm yêu đương bình thường, đừng nói khó nghe như vậy, tôi không cho phép cô làm nhục Nhiễm Nhiễm; thứ hai, xin cô nhận thức rõ một chút, chuyện giữa tôi và Nhiễm Nhiễm không liên quan đến cô, chuyện của cô tôi cũng không để bụng.”

Phong Vũ vươn tay đặt lên vai Kiều Nhiễm, nửa ôm cô vào trong ngực, đây là động tác bảo hộ theo bản năng.

Vương Phương giống như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, căn bản không nghe, chỉ thét gọi loạn lên, giống như người điên.
Kiều Nhiễm xoa trán, lạnh lùng nói: “Câm miệng! Tôi yêu ai bà quản cái gì?”

Tiếng gào của Vương Phương tức khắc dừng lại, bà ta há miệng thở dốc, không thể tin được nhìn con gái nói: “Sao con lại tìm hắn để yêu? Hắn lớn hơn con nhiều tuổi như vậy? Theo pháp luật các người vẫn là quan hệ cha con, đây là lσạи ɭυâи! Hạ tiện!”

Lời của Vương Phương rất khó nghe, Phong Vũ rốt cuộc không nhịn được nữa, đứng dậy kéo tay bà ta lôi ra ngoài.

“Cô không có tư cách nói Nhiễm Nhiễm, cút ra ngoài.”

Mặt mày Phong Vũ đen sì, trong mắt tràn đầy lửa giận, không ai có thể làm nhục Nhiễm Nhiễm như vậy, mẹ ruột của cô càng không được! Bà ta dựa vào cái gì?

Kiều Nhiễm ngồi trên ghế không nhúc nhích, mặt không biểu cảm, trong đầu vẫn vang vọng tiếng ‘hạ tiện’ của Vương Phương.
Vương Phương gắng sức giằng co với Phong Vũ. Bà ta cũng không biết mình đang làm loạn cái gì, tóm lại chính là không muốn cứ thế mà xong.

Người đàn ông vẫn ngồi một bên không lên tiếng rốt cuộc động đậy. Hắn đứng dậy đi đến trước mặt Vương Phương, thấp giọng nói: “Về nhà đi.”

Vương Phương không quan tâm đến hắn, tiếp tục cào cấu Phong Vũ. Phong Vũ cau mày đứng tại chỗ, quần áo đã bị bà ta giật đứt hai cúc.

“Về nhà đi, đừng làm rộn.”

Hai quả đấm của người đàn ông nắm thật chặt, cắn răng nói lại lần nữa.

Lần này Vương Phương nghe được, liếc hắn tức giận mắng: “Anh là đồ phế vật, lúc quan trọng mới biết xách thân lên!”

Một quả đấm rơi lên mặt, Vương Phương thét thảm, ngã lăn ra đất.

Phong Vũ và Kiều Nhiễm giật mình nhìn cảnh tượng trước mắt. Nhất thời trong nhà chỉ còn tiếng kêu rên của Vương Phương.
Người đàn ông siết nắm đấm, hai tay khẽ run, đôi mắt vô thần đỏ bừng như lửa giận đang thiêu đốt.

“Cô làm rộn cái gì?! Tôi đối với cô không tốt sao? Hay là ai thiếu nợ cô? Cô có cái gì mà gây chuyện?!! Còn chưa đủ sao? Con còn chờ chúng ta về, cô muốn gây chuyện đến bao giờ mới dừng tay?”

Gân xanh trên cổ người đàn ông nổi lên, hắn nhìn người đàn bà trên đất, gầm nhẹ.

Tiếng khóc của Vương Phương bị dọa nhỏ lại, bà ta chỉ dám thút thít.

Bà ta chưa từng thấy hắn nổi giận, đây là lần đầu tiên. Người đàn ông bị bà ta dẫm dưới chân giày xéo tôn nghiêm lần đầu tiên nổi giận với bà ta.

“Xin lỗi, quấy rầy rồi, chúng tôi sẽ không quay lại nữa.”

Người đàn ông cúi đầu gật một cái, xốc Vương Phương đang ngồi chồm hổm dưới đất lên thay giày, rồi mở cửa rời đi.
Phong Vũ biểu cảm phức tạp nhìn cánh cửa đã đóng lại, sau đó thở dài.

Kiều Nhiễm ngồi trên sô pha bước tới đằng sau ôm eo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào tấm lưng rộng của anh, cảm nhận sự an toàn anh mang đến cho cô.

Có anh ở đây, lòng liền yên ổn, cái gì cũng không sợ.

Phong Vũ đau lòng quay người lại ôm Kiều Nhiễm thật chặt, cúi đầu hôn tóc cô, bàn tay vuốt đầu cô.

“Bảo bối, anh ở đây.”

Giọng nói của anh trầm thấp giống như bàn tay dịu dàng vỗ về tâm hồn bất an của cô.

“Vâng.”

Kiều Nhiễm đáp một tiếng, ghé vào ngực anh nghe tiếng tim đập trầm ổn, vành mắt đỏ lên.
 

Nhấn Mở Bình Luận