_ Sân Bay S_
Chàng trai có mái tóc nâu trầm, sở hữu thêm vóc dáng cao lớn khoác trên người vẫn là chiếc quần âu với áo sơ mi trắng quen thuộc.
Gương mặt điển trai, chững chạc cùng đôi mắt ấm áp đang được ẩn giấu sau lớp kính đen nhẵn bóng.
Anh đẩy hành lý từ cổng ra hướng mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó..
- Đình Thâm.. em ở đây..
Từ xa đã vang lên tiếng một cô gái, đưa mắt nhìn về hướng vừa cất lên giọng nói vô cùng quen thuộc đối với anh, khóe môi ngay lập tức nở nụ cười trìu mến, anh nhanh chân bước đến dang tay ôm cô vào lòng.
- Vi Vi.. anh còn tưởng là em không đến.
Tống Vi thoáng bất ngờ trước cái ôm của Lục Đình Thâm, cô cười cười rồi nhanh chóng rời khỏi người anh vì cô có thể cảm nhận được mùi dấm đã tỏa ra nồng nặc từ phía sau lưng mình.
- Em bận chút việc nên đến trễ, anh đợi em có lâu không?
Lúc này Lục Đình Thâm mới để ý đến sự xuất hiện của người đàn ông đang đứng phía sau Tống Vi, anh cười nhạt rồi nhẹ giọng trả lời cô
- Anh cũng mới xuống máy bay thôi. Em vẫn khỏe chứ? Xoay một vòng cho anh xem nào..
Tống Vi còn chưa kịp phản ứng đã bị Lục Đình Thâm nắm tay xoay một vòng.
Một lần nữa mùi dấm lại ngào ngạt lan tỏa, cô thấy sóng lưng mình lành lạnh sợ chút nữa lại xảy ra chuyện chẳng tốt đẹp gì nên liền lui lại vài bước ôm lấy cánh tay của Hàn Bách, nhìn Lục Đình Thâm cười cười rồi nói.
- Anh ấy chăm sóc em rất tốt, nên em vẫn rất khỏe.. hihi
Trả lời nhưng vẫn không quên nịnh nọt ông chồng mình một câu nếu không tối nay e là cô lại khó sống với anh rồi..
Nghĩ đến những lần bị Hàn Bách ăn sạch sẽ cô lại thoáng rùng mình, mỗi lần lăn giường cô không tài nào nhớ nỗi đã cùng anh xông pha bao nhiêu trận nên nói sức khỏe anh có vấn đề thì có vẻ không được hợp lý cho lắm vì trong chuyện kia anh khỏe thế cơ mà..
Hàn Bách được nịnh nên hài lòng ra mặt, anh vòng tay qua siết lấy vòng eo thon gọn đưa ánh mắt ấm áp xuống nhìn cô rồi nhẹ nhàng nói..
- Trời lạnh, em mặc ít thế này không nên ở bên ngoài lâu, mau về nhà thôi.
Tống Vi mỉm cười gật đầu với anh rồi nhìn qua Lục Đình Thâm vui vẻ nói
- Đình Thâm em đã chuẩn bị bữa tối xong rồi, anh đến dùng bữa với vợ chồng em nha.
- Cũng được.
Lục Đình Thâm cười nhẹ rồi đi theo Tống Vi và Hàn Bách lên xe về dinh thự.
Lần này anh đến đây một phần là vì công việc nhưng quan trọng hơn là muốn xem xem Tống Vi sống có tốt có hạnh phúc hay không.
Vừa rồi thấy cô vui vẻ như vậy, Hàn Bách cũng rất biết lo lắng, yêu thương cô khiến anh cũng an lòng.
Yêu một người chỉ cần nhìn thấy người ấy vui vẻ hạnh phúc thì bản thân cũng cảm thấy hạnh phúc..
...........
Về đến nhà đã hơn 10 giờ. Cả ba bước xuống xe cùng lúc, Tống Vi vẫn chưa một giây nào rời khỏi bàn tay ấm áp của Hàn Bách, cô nhìn Lục Đình Thâm cười tươi rồi nói
- Tối nay anh ở lại đây đi em có chuẩn bị phòng cho anh xong rồi.
- Em không cần hỏi ý kiến của cậu ta sao? Dù gì trước đây anh cũng đã từng.. nói sao ta? Chúng ta cũng yêu nhau được vài ngày mà em nhỉ, vậy cũng được xem như là người yêu cũ rồi.
Lục Đình Thâm khẽ cong môi, nhướng mắt nhìn về phía gương mặt lạnh tựa như mặt hồ giữa trời gió rét của Hàn Bách.
Ngay lập tức Tống Vi có thể cảm thấy một luồng sát khí đang vòng quanh lẩn quẩn xung quanh Lục Đình Thâm, cô cố nặn ra một nụ cười méo mó ngước nhìn Hàn Bách rồi nhìn qua người thanh niên đang đứng đó hiên ngang trêu chọc sức chịu đựng của anh nhà mình mà chỉ biết dở khóc dở cười khẽ lên tiếng..
- Là anh ấy chu đáo đã sai người chuẩn bị phòng cho anh đó.
Đôi môi nhỏ nhắn hiện lên nụ cười cứng nhắc rồi vội lảng sang chủ đề khác..
- Ngoài này lạnh quá, hay chúng ta vào nhà rồi nói tiếp ha. Chú Lý mang hành lý của anh ấy lên phòng dùm tôi nha.
Căn dặn tài xế xong Tống Vi liền đánh bài chuồn ngay tức khắc, chạy một mạch vào nhà bỏ lại hai người đàn ông kia muốn làm gì thì làm kiểu như "mọi chuyện đều không liên quan đến bà đây"
- Mời vào nhà.
Hàn Bách bỏ lại một câu nhạt nhẽo rồi đút tay vào túi quần ung dung đi vào trong.
Lục Đình Thâm nhếch môi cười rồi cũng theo sau.
Cả hai đi thẳng vào phòng bếp, Tống Vi đã ngồi sẵn trước bàn ăn chờ đợi nhìn họ mỉm cười.
- Thức ăn được hâm nóng lại hết rồi, hai anh mau ngồi xuống đi.
Hàn Bách đi đến kéo ghế ngồi ngay cạnh cô, còn Lục Đình Thâm thì chọn vị trí đối diện với cô.
Tống Vi gắp một miếng cá cho anh, một miếng cho Lục Đình Thâm, một miếng cải xào cho mình rồi vui vẻ nói
- Mời mọi người dùng bữa ngon miệng.
Nói xong cô bắt đầu ăn vừa gắp miếng cải lên chưa kịp đưa tới miệng đã bị Hàn Bách ngăn lại.
- Khuya rồi không nên ăn nhiều dầu mỡ dễ bị khó tiêu, trời lạnh em ăn cháo yến mạch đi cho ấm bụng.
- Dì Nham..
Anh ân cần nói với cô rồi quay xuống gọi Hạnh Nham lên
- Mang đĩa cải xào xuống đi rồi pha cho tiểu Vi một ly ngũ cốc thêm ít sữa hạnh nhân vào.
- Dạ.
Hàn Bách căn dặn xong Hạnh Nham liền xuống bếp chuẩn bị cho Tống Vi ngay.
Còn Tống Vi cũng ngoan ngoãn ngồi ăn phần cháo của mình vui vẻ trò chuyện với Lục Đình Thâm, lâu lâu vẫn không quên gắp thức ăn cho Hàn Bách.
Sau 30 phút bữa ăn cũng được kết thúc trong êm đẹp.
Hàn Bách nhìn lên đồng hồ thấy đã sắp 11 giờ khuya nên quay qua nhẹ giọng nói với Tống Vi.
- Trễ lắm rồi em lên phòng nghỉ ngơi đi. Anh giải quyết chút công việc rồi lên sau. Em cứ ngủ trước đừng đợi anh.
Hàn Bách luôn dành những cử chỉ thân mật nhất dành cho cô, đến cả lời nói cũng ngọt ngào như mang mang theo mật ngọt..
Anh vuốt ve nhẹ mái tóc mềm mượt của Tống Vi rồi vén ra sau tai để tóc không vướng vào mặt cô.
- Dạ. Anh làm việc xong thì về phòng ngủ sớm đó.
- Anh biết rồi.
Hàn Bách cười nhẹ rồi đặt lên trán cô một nụ hôn cưng chiều.
- Anh Thâm cũng nghỉ ngơi sớm nha.
- Ừm. Em ngủ ngon.
Lục Đình Thâm khẽ cong nhẹ môi trả lời. Tống Vi đáp lại bằng nụ cười dịu dàng rồi rời khỏi phòng khách đi lên lầu.
Cả gian phòng tĩnh lặng giờ đây chỉ còn lại hai người đàn ông lạnh lùng.
- Uống chút rượu không?
- Cũng được.
Hàn Bách đi qua tủ rượu lấy ra chai Brandy một loại rượu mạnh có giá thành đắt đỏ.
Rót cho Lục Đình Thâm một ly, anh một ly sau đó nâng ly lên mời Lục Đình Thâm..
[ Tách]
Hai chiếc ly chạm vào nhau, Lục Đình Thâm chỉ từ từ thưởng thức mùi vị của loại rượu này nhưng Hàn Bách thì ngược lại anh uống cạn cả ly chỉ trong một giây ngắn ngủi.
Màn đêm đã giăng đầy sương mù, nhiệt độ ngày càng lạnh hơn, nhưng không hề ảnh hướng đến tinh thần thưởng rượu của hai vị tổng tài tại thượng kia..
Anh một ly tôi một ly, cứ yên lặng như thế mà uống đến sắp hết cả rượu trong chai nhưng căn bản Lục Đình Thâm lại chẳng uống bao nhiêu, còn Hàn Bách dường như đã ngà ngà say.
Lúc này anh mới giương ánh mắt đã hằn lên những vệt đỏ do bị ảnh hưởng từ chất men cồn trong rượu, nhìn thẳng vào gương mặt trầm ổn của Lục Đình Thâm.
Vốn dĩ anh chỉ muốn hỏi Lục Đình Thâm một câu, nhưng lại không đủ dũng khí nên mới tìm đến rượu hi vọng rượu vào thì lời sẽ dễ ra hơn nhưng cứ hết ly này đến ly khác mỗi lần anh muốn mở lời thì cổ họng lại nghẹn cứng..
Đến lúc này anh biết không thể cứ ngồi như thế này mãi, vì còn phải trở về phòng với người con gái anh yêu, anh không muốn thời gian trôi qua lãng phí khi bản thân mình chỉ còn tính qua từng ngày.
Hít sâu vào một hơi để đè nén thứ cảm xúc nghẹn ngào nơi cổ họng xuống, thanh âm trầm khàn vang lên trong căn phòng lạnh lẽo..
- Cậu còn yêu tiểu Vi không?