Ngày này qua ngày nọ, Đường Nhẫm để ý chỉ thấy Bạch Tử Hoa không ở nhà thì đến bệnh viện, không ở bệnh viện thì ở trong phòng Ái Nhược Lam. Ông Đường cũng khá khó khăn trong việc biến cô trở thành một Đường phu nhân thật sự. Cô giống như Ái Nhược Lam vậy, đều giản dị, hiền lành. Suy nghĩ một hồi, ông quyết định gọi cô vào phòng nói chuyện.
- Lão gia, có chuyện gì sao ạ?
- Ngày mai em có bận gì không?
- Mai ý á? Mai là thứ bảy chắc em chỉ đến bệnh viện thôi ạ.
- Vậy được. Ta sẽ cho người chuẩn bị đồ. Tối mai em cùng ta đi dự tiệc.
- Tiệc?
Bạch Tử Hoa bất ngờ, tròn mắt nhìn. Cô vốn không thích những nơi nhộn nhịp nhất là trong chốn thượng lưu này. Nó khiến cô không thể thở nổi dưới sức mạnh của đồng tiền. Đường Nhẫm thấy biểu hiện của cô liền có chút ngạc nhiên. Không phải thiếu nữ tầm tuổi cô thì sẽ thích những nơi nhộn nhịp xô bồ chứ? Chưa kịp để ông Đường lên tiếng, Bạch Tử Hoa đã vội vàng từ chối:
- Thưa lão gia, em nghĩ em không thích hợp cho lắm. Hay lão gia cân nhắc chị cả hay chị tư đi ạ.
- Em có vẻ từ chối ta rất nhiều. Đã là dâu của Đường gia thì phải biết chấp nhận không được từ chối. Cứ cái gì cũng từ chối như vậy thì lời của ta em để ở đâu?
Bạch Tử Hoa cắn môi im lặng để Đường Nhẫm mắng chán chê đi cô mới gật gù:
- Em xin lỗi lão gia. Em sẽ chuẩn bị ngay ạ.
Rồi cúi đầu quay lưng bước lên phòng.
- ---------
Ngày hôm sau, khi nghe tin Bạch Tử Hoa được đại diện các vị phu nhân của Đường gia đi dự tiệc, ba vị phu nhân kia đều ghen ghét nhìn cô. Duy chỉ có Ái Nhược Lam là lo lắng, sợ cô sẽ không thích nghi được với sự ăn chơi sa đoạ của giới thượng lưu.
Mới sáng sớm, Đường Nhẫm đã cho người mang đến cho Bạch Tử Hoa một bộ váy vô cùng đẹp. Đây là bộ váy được thiết kế riêng cho cô màu tráng tinh khôi dạng đuôi cá. Phần thân trên cúp ngực, ôm sát cơ thể tạo ra đường cong hoàn mĩ, phần dưới xoè rộng cùng hàng nghìn viên kim cương lấp lánh.
Mặc bộ váy lên trên người mình, trang điểm nhẹ nhàng, tóc dài được uốn xoăn nhẹ. Trông cô của giây phút này như một nàng tiên nữ. Xinh đẹp, trắng trẻo, ba vòng đầy đặn hoàn hảo. Bước từ trên tầng xuống, ai cũng phải nhìn cô bằng ánh mắt trầm trồ, ngưỡng mộ. Vừa hay, Đường Gia Thiên cũng vừa đi làm về, bước vào trong, hình ảnh xinh đẹp của Bạch Tử Hoa đập ngay vào mắt khiến anh cũng phải đứng hình mà ngắm nhìn cô.
- Tuyệt lắm. Như này mới là Ngũ phu nhân của ta. Được rồi chuẩn bị xuất phát thôi.
Nhìn Bạch Tử Hoa cùng Đường Nhẫm bước đi Mộc Hàm và Từ Kim không khỏi căm ghét, ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm vào cô không thôi. Linh Mộng Nhiêm thì vẫn âm thầm quan sát mọi hành động của Đường Gia Thiên. Nhìn cô một lúc, mọi người cũng đã đi làm việc của mình. Đường Gia Thiên suy nghĩ một chút rồi đi lên phòng.
Từ Đường gia đến bữa tiệc trời cũng đã tối. Mới ở bên ngoài sảnh thôi mà Bạch Tử Hoa đã phải choáng ngợp với độ xa xỉ cùng cách bố trí của nó. Khi ở trên xe cô có nghe Đường Nhẫm giới thiệu qua. Đây là bữa tiệc do Mạc tổng-Mạc Uy Thành chủ trì. Đây là một công ty cũng khá có tiếng trong nước. Ông ta mở để kỉ niệm cho mười năm thành lập công ty của ông ta.
Bạch Tử Hoa thầm cảm thán "như này cũng quá phô trương rồi." Chỉ là một bữa tiệc thôi mà thuê hẳn một cái khách sạn lớn nhất thành phố này. Bên trong thì treo đèn lấp lánh khắp nơi. Vừa bước vào thôi đã thấy được nơi đây toát lên được sự giàu sang rồi. Nó như một cung điện thu nhỏ vậy. Còn đẹp hơn cả Đường gia ấy chứ.
Đến sảnh chính, Đường Nhẫm vui vẻ đi làm quen với các vị khách có máu mặt, tiếng tăm ở trong giới kinh doanh. Bạch Tử Hoa chỉ lẽo đẽo theo sau nhưng vì ít khi mang giàu cao gót lên đôi chân của cô giờ đây đang vô cùng đau đớn. Xin phép đi nghỉ, Bạch Tử Hoa chọn nơi vắng vẻ sâu trong góc tối rồi ngồi xuống. Nhưng từ khi cô bước vào trong sảnh này đã có rất nhiều mấy con sói già đang nhìn chằm chằm cô với ánh mắt chứa đựng sự thèm khát vô tận. Nhưng vì thấy cô đi cùng Đường Nhẫm lên họ không dám manh động.
Ngồi xuống xoa xoa đôi bàn chân của mình. Bỗng từ trên cao có tiếng nói dội thẳng xuống:
- Đã không quen sao còn tới đây?
Bạch Tử Hoa có chút thẫn thờ ngước mắt lên nhìn. Cô bất ngờ khi người trước mắt lại là Hàn Vương Bách. Anh cũng không quá bất ngờ khi gặp cô vì đơn giản cô là phu nhân của Đường gia mà. Đưa cho cô một ly nước, anh định ngồi xuống hỏi han cô nhưng lại bị cô cản lại:
- Anh Vương Bách, anh mau tránh xa em ra đi nếu không cả anh và em đều sẽ gặp chuyện đó.
Hàn Vương Bách có chút khó hiểu nhưng nhìn ánh mắt đầy sự sợ hãi và lo lắng của cô, anh đành phải đi ra chỗ khác mà im lặng quan sát cô. Vừa lúc đó Đường Nhẫm bước tới hỏi cô:
- Người đàn ông đó có vẻ rất quen. Là ai vậy?
- À, anh ta nhận nhầm người thôi không có gì đâu lão gia.
Hoá ra vì bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình của Đường Nhẫm mà Bạch Tử Hoa phải nhanh chóng bắt Hàn Vương Bách rời đi. Nếu đee ông ta phát hiện ra anh chắc chắn cả hai người sẽ chết. Lên thôi phũ chút cũng được không sao. Bảo vệ mạng sống là được. Mấy ngày ở giảng đường đã khiến cô sợ lắm rồi. Cô không muốn tiếp tục nữa đâu.