- Cô có vẻ rất thích nghe lén truyện người khác nhỉ?
Đường Gia Thiên đẩy cô vào một góc khuất rồi hằn giọng nói. Bạch Tử Hoa cũng không thua kém gì, đáp trả:
- Cậu thấy tôi nghe nén bao giờ chứ? Với lại tôi là mẹ kế của cậu. Trong nhà này phải có cái gọi là tôn ti trật tự. Yêu cầu cậu xưng hô thế nào cho nó đúng.
- Mẹ kế? Cô nghĩ bản thân mình xứng đáng sao?
Nghe những lời nói của Bạch Tử Hoa, Đường Gia Thiên như nghe truyện cười mà nhếch mép khinh bỉ.
- Tôi xứng hay không không cần cậu can thiệp. Với lại loại người mà dây dưa với cả mẹ kế của mình như cậu đáng lẽ không nên xứng đáng tồn tại trên cõi đời này.
- Cô thì sao? Phục vụ tình dục, chỉ nằm nhoài ra giường cho đàn ông đè lên, tuỳ ý rên vài câu để mong muốn có quyền có thế. Phụ nữ các cô đúng là loại đàn bà hám tiền đê hèn. Không biết nhục hay sao?
Nghe những lời nói chế giễu thâm độc từ miệng của Đường Gia Thiên, Bạch Tử Hoa tức giận, đôi mắt đỏ lên, một giọt nước mắt lăn xuống. "Bốp". Một cái tát được giảng thẳng xuống má trái của Đường Gia Thiên.
- Đường Gia Thiên tôi nói cho cậu biết, cậu đừng bao giờ sỉ nhục tôi. Tôi không dễ đụng hào đâu.
Đường Gia Thiên sờ nhẹ lên bên má trái của mình nhếch mép cười khẩy. Sau đó nhanh như chớp bóp chặt lấy cằm cô, ép sát cô vào bên tường gần đó. Một tay bóp cằm, một tay giữ hai tay của cô đưa lên trên đỉnh đầu. Từ phía cằm truyền tới một cảm giác đau buốt tựa hồ như Đường Gia Thiên đã bóp nát chiếc cằm của cô.
- Mẹ Hoa à. Cha tôi già rồi, tinh lực hơi yếu có thể sẽ không thoả mãn được nhu cầu của mẹ đâu. Nếu cần mẹ có thể đến tìm tôi. Tôi sẽ giúp.
Bạch Tử Hoa cố gắng dùng chút sức lực của mình đẩy mạnh anh ra, cô tức giận hét lớn:
- Bỉ ổi. Cậu đừng bao giờ dùng cái đôi tay bẩn thỉu ấy chạm vào người tôi.
Nhìn cô gái đang tức giận trước mặt. Đường Gia Thiên nhếch môi, dùng lực tát mạnh vào một bên má của cô khiến cô ngã nhoài xuống nền đất. Cúi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy căm hận kia, anh chỉ nhẹ nhàng nói:
- Đừng dữ dằn như vậy. Rồi mẹ sẽ hối hận thôi.
Sau đó quay lưng rời đi, để lại Bạch Tử Hoa đau đớn ở dưới đất. Nắm thật chặt tay, ngọn cỏ trong tay cô cũng bị bóp nát cô thầm nghĩ "Đường Gia Thiên, rồi một ngày nào đó tôi sẽ khiến cậu phải hối hận bới những thứ cậu đã làm vào ngày hôm nay."
Bước từng bước nặng nhọc vào trong nhà, Linh Mộng Nhiên vừa thấy cô liền chặn lại. Giọng lanh lảnh cất lên:
- Cô đã nghe được những gì rồi?
Bạch Tử Hoa vẫn thản nhiên mà đáp:
- Cô có tật giật mình hay sao?
Một câu nói của Bạch Tử Hoa khiến cho Linh Mộng Nhiên ngơ ngẩn. Bạch Tử Hoa lướt qua cô ta, dừng lại một chút rồi vỗ vai cô ta nói:
- Cô yên tâm đi, dù có nghe thấy gì đi nữa, tôi cũng không rảnh để đi tiết lộ nó với lão gia đâu.
Vừa rút tay lại, Linh Mộng Nhiên cất giọng:
- Cô đã nói rồi đấy. Nếu lão gia biết chuyện này tôi chắc chắn sẽ tìm cô tính sổ.
Nhếch mép rồi đi vào trong phòng mình. Đến cửa phòng, Ái Nhược Lam đã đứng đợi cô ở đó từ bao giờ.
- Chị hai, chị đến tìm em có việc gì không ạ?
Ái Nhược Lam dịu dàng đưa cho cô một hộp băng bó vết thương. Bạch Tử Hoa ngạc nhiên tròn mắt nhìn.
- Gia Thiên nó hơi ngang ngược một chút. Nếu nó làm gì có lỗi thì ta thay mặt nó xin lỗi em.
- Vâng không sao đâu ạ.
Ái Nhược Lam để ý một chút liền phát hiện một bên má của Bạch Tử Hoa bị sưng đỏ, liền lo lắng hỏi:
- Em sao vậy? Có bị đau lắm không?
Bạch Tử Hoa sờ nhẹ lên má mình, mỉm cười đáp:
- Không sao đâu ạ. Em không may va vào bờ tường thôi. Chị đừng lo.
- Được rồi, mau vào chị xử lí vết thương cho em. Không lão gia nhìn thấy sẽ mắng em đấy.
- Vâng ạ. Em cảm ơn.
Vừa ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ái Nhược Lam, Bạch Tự Hoa vừa tâm đắc quả là một bậc mĩ nhân. Trong bốn vị phu nhân thì chắc hẳn Ái Nhược Lam là người xinh đẹp nhất. Bà có nét đẹp của một người mẹ hiền dịu. Tuy có một chút nếp nhăn nhưng vẫn không thể nào làm lu mờ đi nhan sắc ấy. Hoàn hảo như tiên giáng trần vậy.
- Chị hai?
- Hửm? Em cứ gọi chị là chị Lam cũng được.
- Vâng. Đường Gia Thiên là con trai chị thật sao?
- Đúng vậy. Sao thế em?
- À, em chỉ đang thắc mắc tại sao chị xinh đẹp dịu dàng như vậy mà cậu ta lại có một tính cách kì quái như thế.
Nghe câu hỏi ngây thơ của Bạch Tử Hoa, Ái Nhược Lam cũng chỉ biết bật cười.
..........
- Hiếm khi tôi thấy cậu để bản thân mình bị thương như này đấy Gia Thiên.
Vừa nói, Trần Nhuận Phong vừa lấy tăm bông khử khuẩn vết thương cho Đường Gia Thiên. Đáng ra cái tát đó không là gì so với anh nhưng cô lại dùng móng mà cào một đường dài trên má khiến nó nhói đau. Nhìn vết thương dài tầm bốn xăng-ti-mét, máu đã khô lại, Trần Nhuận Phong vô cùng bất ngờ và thắc mắc, cô gái nào lại có gan to đến nỗi khiến Đường Gia Thiên phải chịu cảnh này.
- Chỉ là một con mèo hoang dại cào mà thôi.
Đường Gia Thiên hờ hững nói. Trần Nhuận Phong cau mày nhìn anh:
- Vậy thì phải xử lí cẩn thận nếu không sẽ có triệu chứng không hay. Về cậu bôi thuốc thường xuyên vào nó sẽ không để lại sẹo đâu.
Trần Nhuận Phong quả là một vị bác sĩ tài ba. Không chỉ nổi tiếng khắp cả nước mà còn là một chủ tịch của một công ty lớn với cái tên gọi là "vị chủ tịch bí ẩn" vì anh chưa từng xuất hiện bao giờ và tất nhiên người duy nhất biết chuyện này chỉ có thể là Đường Gia Thiên.1