Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mẹ Kế Không Dễ Làm - An An

Thiên Trang hậm hực quăng điện thoại lên ghế, cô ta đã quá xem thường đối thủ. Cô ta đang sợ bé Min bị Nhật Hạ cảm hóa, quay sang yêu mến thì người làm mẹ như Thiên Trang quá thất bại. Cô ta đi tới lui trong nhà vẫn chưa nghĩ ra cách gì, chỉ hi vọng bé Min sẽ yêu cầu Việt Hoàng đưa đến trung tâm học thêm. Nhưng một chút hi vọng nhỏ nhoi cô ta cũng không có vì Việt Hoàng thuê gia sư về nhà dạy cho con gái.

Từ hôm ở nhà mẹ vợ về, bé Min rất ngoan, buổi tối con bé đã chịu để Nhật Hạ đọc truyện. Mọi thứ đang theo chiều hướng tích cực, một tiếng gọi mẹ có vẻ khả quan hơn trước. Nhật Hạ trong công việc là người nghiêm túc, tinh thần cầu tiến cao. Bố chồng gợi ý cô muốn đổi chỗ làm mới không, ông quen biết rộng rãi nên dễ ra mặt giúp Nhật Hạ. Trước khi về hưu ông tận dụng mối quan hệ tạo điều kiện cho các con. Nhật Hạ tốt nghiệp khoa tài chính ngân hàng, ra trường cô được nhận vào làm luôn, hiện tại vẫn chưa nghĩ đến chuyển việc.

Mẹ chồng tuy không nói nhưng vẫn có ý định bảo hai vợ chồng cô nhanh chóng sinh con. Nhật Hạ chưa thấy có động tĩnh gì, hôm nay cô ăn nhiều quá nên muốn ói, mẹ chồng cuống quýt còn tưởng cô mang thai. Nhật Hạ cười mỉm, mới ngủ chung hai ngày sao có thể mang thai nhanh vậy được. Cô vuốt bụng, trong lòng đang mong đợi một sự chuyển biến mới.

Thiên Trang nhớ đến một người, đây có thể là cơ hội để cô ta xoay chuyển thế trận. Thiên Trang rất được lòng bà Hằng - cô của Việt Hoàng, gần hai năm chưa liên lạc, cô ta đang nghĩ xem mở lời thế nào.

"Alo, cô Hằng ạ. Con Trang đây."

Thiên Trang cười nịnh nọt, bà Hằng là chủ doanh nghiệp vật liệu xây dựng, cũng có lần hợp tác với công ty Toàn. Bà Hằng không biết Thiên Trang là vợ của của anh ta. Vậy cũng tốt, cô ta bây giờ đang độc thân, muốn làm lại từ đầu rất dễ.

"Con nhớ cô nên gọi hỏi thăm, hôm nào cô dành cho con ít thời gian nhé."

"Lâu lắm mới thấy con gọi, tưởng quên cô rồi chứ."

"Sao con quên cô Hằng được, con có bộ mỹ phẩm mới ra mắt khó lắm mới nhờ bạn mua giùm, hay bây giờ con qua nhà cô chơi được không ạ?"

"Ừ, con qua đi."

Thiên Trang cúp điện thoại cười khinh khỉnh, lúc trước cô ta còn làm tiếp viên hàng không, thường xuyên mua giúp mỹ phẩm chính hãng về cho bà Hằng. Kể từ đó bà ta rất thích Thiên Trang, mối quan hệ chị dâu em chồng giữa bà Hằng và mẹ chồng cũ không được tốt. Thiên Trang nhiều lần nói xấu mẹ chồng nên hợp ý bà Hằng. Căn nhà ba tầng sang trọng với nội thất hiện đại, bà Hằng hiếu khách mở cổng cho Thiên Trang.

"Con ngày càng xinh đẹp hơn đấy!"

"Cô cũng chẳng khác tí nào, ra đường còn tưởng chúng ta là hai chị em đó chứ."

Bà Hằng rất thích nghe những lời khen ngợi mặc dù có phần hơi quá. Bà ta mời Thiên Trang vào nhà, chồng và các con đều ra ngoài hết nên chỉ có hai người phụ nữ trò chuyện với nhau. Biết sở thích của bà Hằng là mỹ phẩm, Thiên Trang đã chuẩn bị hết. Quà đã tặng xong cô ta bắt đầu đi vào mục đích chính.

"Con nhớ bé Min lắm cô ơi nhưng anh Hoàng không cho con gặp con bé."

"Nó đâu có quyền cấm con bé gặp mẹ chứ? Cô nghĩ do bà Nguyệt xúi đấy."

"Con đến nhà tìm gặp bé Min thì bị mẹ chồng đánh chửi đuổi về cô ạ. Con khóc nhiều lắm, bỏ ăn cả tháng vì không được gặp con."

Bà Hằng thương xót cô ta, nắm tay an ủi.

"Thôi con đừng buồn, ngày mai đám giỗ ông nội thằng Hoàng, con theo cô đến nhà gặp bé Min. Yên tâm cô không để bà Nguyệt ăn hiếp con đâu."

"Con cảm ơn cô nhiều lắm."

Thiên Trang rưng rưng nước mắt nhưng trong lòng cười thầm, không ngờ mọi thứ dễ dàng như vậy.

Họ hàng xa hôm nay đã vài người đến, ở lại qua đêm, Nhật Hạ đi làm về phụ mẹ chồng nấu ăn dọn dẹp nhà cửa. Nhật Hạ rất thoải mái, chủ yếu ở quê nên mọi người thân thiện và dễ tính lắm. Cô để ý thấy mẹ chồng thường khen ngợi cô trước mặt người khác, nào là con dâu giỏi giang, yêu chồng thương con, lễ phép với bố mẹ chồng,... Cô được tâng bốc lên chín tầng mây, tâm tình vui vẻ yêu đời hẳn ra.

"Con đi làm cả ngày rồi còn phụ mẹ nấu ăn."

"Có gì đâu mẹ, con không thấy mệt gì cả, nhiều chị em chỗ làm còn ganh tị con có được mẹ chồng tuyệt vời đó."

Bà Nguyệt đứng gần con dâu, liếc mắt ra phòng khách nói nhỏ.

"Ngày mai nhân vật đáng ghét nhất mới xuất hiện, con cẩn thận bà ta."

"Cô Hằng hả mẹ?"

"Ừ, bà ta đấy. Mẹ làm dâu mấy chục năm chỉ ngán mỗi bà ta."

Nhật Hạ tò mò rốt cuộc cô chồng là người ghê gớm thế nào. Bé Min bị mọi người vây quanh một hồi cảm thấy khó chịu, con bé không thích người lạ ôm hay hôn mình. Nhật Hạ giải vây cho con, cô ngồi xuống bên cạnh con bé.

"Mẹ đưa con đi tắm rồi chờ bố về nhé."

"Dạ."

Con bé ôm cổ Nhật Hạ chờ cô bế, Min rất nhẹ, so với bạn bè cùng tuổi thì con bé phát triển chậm hơn cả về cân nặng lẫn chiều cao. Nhật Hạ thích nhất là lựa quần áo, con gái nên điệu đà một tí mới đáng yêu, từ ngày cô về đây tủ quần áo của bé Min ngày một tăng. Con bé dần chú ý hơn vẻ bề ngoài, buổi sáng đi học Việt Hoàng thường chuẩn bị cho con nhưng một tuần nay giao cho Nhật Hạ. Bé Min mỗi lần thay quần áo là lén nhìn cô, tuy con bé không nói nhưng hành động đã thay lời. Nhật Hạ tắm xong lau khô người rồi bế bé Min ra khỏi phòng. Sàn nhà vẫn còn đọng nước, chân cô bước hụt nên trượt dài, Nhật Hạ hoảng hốt ôm chặt bé Min. Cô ngã sõng soài trên sàn, cú trượt manh làm Nhật Hạ đau điếng đến bật khóc.

"Con có sao không Min?"

"Không ạ."

"Để mẹ kiểm tra xem nào."

Bé Min nghe lời đứng lên, may mắn không bị gì, cô muốn đứng lên nhưng cố gắng thế nào cũng không được, hai chân như bị ghì chặt. Không phải cô bị gãy chân rồi chứ? Nhật Hạ nghĩ bậy càng não ruột hơn. Bàn tay nhỏ bé lướt qua mặt cô, bé Min đang lau nước mắt trên khuôn mặt não nề của Nhật Hạ.

"Mẹ đau lắm ạ?"

Mẹ? Con bé vừa gọi cô là mẹ sao? Nhật Hạ muốn hét thật to rằng cuối cùng cô cũng được công nhận rồi. Cảm giác vui sướng khó tả, Nhật Hạ hôn tóc bé Min ngọt ngào.

"Mẹ không đau nữa, có Min bên cạnh mẹ không thấy đau một chút nào."

Cô như tiếp thêm một phần sức lực vịn tay vào lavabo đứng lên, bé Min nắm lấy một bên tay như muốn giúp đỡ Nhật Hạ, cô càng vui hơn, nước mắt tự nhiên chảy dài. Việt Hoàng không thấy hai mẹ con đâu, anh nghe tiếng nói chuyện trong nhà vệ sinh nên vào xem. Thấy Nhật Hạ ôm con trong lòng khóc một cách tự nhiên, bé Min thì vỗ vai như an ủi, cảnh tượng thật khiến anh kinh ngạc không thôi.

"Hai mẹ con sao vậy?"

Nhật Hạ nói như sợ người khác cướp lời, vừa cười vừa khóc trong rất buồn cười.

"Bé Min gọi em là mẹ rồi!"

Việt Hoàng nghe xong ôm cả hai người anh yêu nhất cuộc đời vào lòng, anh cảm giác như mình đang ôm cả thế giới. Mọi thứ đẹp đẽ nhất đang ở trong tay anh. Sự chờ đợi của Nhật Hạ đã có kết quả, không hoài phí tâm tư tình cảm cô dành cho bé Min. Con bé bị hai người ôm chặt cất giọng trách móc.

"Con sắp không thở nổi rồi, bố mẹ bỏ con xuống đi."

"Mẹ quên mất, xin lỗi con."

Bé Min được thả xuống tự chạy ra ngoài còn Việt Hoàng dìu vợ, anh để cô ngồi trên giường rồi kiểm tra. Nhật Hạ bị trật chân, chưa đến nỗi gãy chân như cô tưởng tượng. Bà Nguyệt khi nghe tin cháu gái đã gọi Nhật Hạ là mẹ lòng vui khôn xiết, con dâu bà đúng là của trời cho, ai gặp đều yêu quý.

Nhật Hạ dậy sớm hơn mọi ngày, chỉ có mẹ chồng lục đục trong bếp, bà ấy âm thầm dậy sớm chuẩn bị, nhiều lúc Nhật Hạ thấy thương bà ấy như chính mẹ ruột. Bà Nguyệt bảo cô đi ngủ nhưng Nhật Hạ kiên quyết muốn phụ, hai mẹ con nấu bữa sáng cho mười người ăn. Đa số bên phía nhà chồng bà Nguyệt đều dễ tính, ăn sáng xong Việt Hoàng đến bệnh viện, buổi trưa anh xin nghỉ. Mọi người lâu ngày ngồi chung lại với nhau gọt củ quả, nấu nướng trò chuyện vui vẻ. Bà Hằng cùng Thiên Trang từ ngoài cổng đã nghe tiếng, bà ta khinh thường, bên họ hàng có mỗi nhà bà Hằng là kinh doanh hái ra tiền, ỷ giàu có nên không coi ai ra gì.

"Ôi đông đủ rồi à, thiếu mỗi nhà tôi thôi nhỉ?"

Nhân vật cuối cùng đã xuất hiện, Nhật Hạ đang ở trong bếp nên không biết bà Hằng tới. Mọi ánh mắt dồn lên người phụ nữ đi bên cạnh bà ta, Thiên Trang vội lễ phép chào hỏi từng người, ai nấy đều ái ngại. Bà Nguyệt vào bếp gọi con dâu.

"Con đưa bé Min về phòng chơi đi, bà Hằng không biết dẫn con Trang đến đây làm gì, mẹ sợ nó lại nói xấu con trước mặt con bé."

"Cô ta cũng tới ạ?"

Tiếng bà Hằng truyền tới, nghe ra đầy châm chọc.

"Mẹ chồng đào tạo con dâu hay thật, gả đi rồi còn tưởng mình là công chúa hay sao ấy nhỉ? Giỗ ông không động tay vào việc gì mà bảo về phòng ngồi chơi à."

"Cô nói bớt một câu thì ăn không ngon sao?

Con dâu tôi thế nào tự tôi hãnh diện là được rồi."

Hai người phụ nữ này lúc nào gặp nhau cũng toàn bà Hằng gây sự trước, Nhật Hạ nhìn khuôn mặt trang điểm sắc lẹm của bà Hằng mà rùng mình. Trông vô cùng gian xảo, lời lẽ thốt ra hệt như chính khuôn mặt của bà ta.

"Con chào cô Hằng, cô hiểu lầm ý mẹ con rồi. Bé Min vẫn còn ngủ trong phòng, mẹ sợ con bé thức dậy không thấy ai bên cạnh nên kêu con vào xem sao."

"Mẹ ơi!"

Vừa nhắc thì bé Min vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ hẳn chạy về phía Nhật Hạ, con bé lướt qua Thiên Trang như một cơn gió. Cô ta không tin vào những gì mình vừa nghe được

Nhấn Mở Bình Luận