Du Lệ ngơ ra nhìn họ, mãi lâu sau mới có phản ứng, túi tiền nhỏ trên tay suýt rơi xuống.
Nhạc Chính Vương bảo, “Ai da, cẩn thận chút, túi tiền này là Trác Già làm riêng đó”
Du Lệ, “….Vậy cho anh nè”
Nói xong, cô dốc hết mọi thứ trong túi ra, rồi dúi túi tiền cho anh ta.
Nhạc Chính Vương xua tay, “Thứ này tôi vẫn còn, cô lấy đi, túi tiền này dùng chất liệu đặc biệt làm ra đó, chủ yếu là để lá cây bàn long không bị hỏng thôi”
Sau khi nghe xong, Du Lệ vội vã thu lại, đồng thời hai mắt sáng rực nhìn anh ta chằm chằm.
Nhạc Chính Tước mới rồi đã trả lời Chử Hiệt vấn đề vừa rồi, “Hề Từ không đến, đây là thứ tôi cất giữ từ trước. Lúc dùng lá cây bàn long, lần trước nhìn thấy Hề Từ, tôi mới lấy một ít từ chỗ anh ấy. Nó là thứ chứa đồ đặc biệt, chỉ cần không mở ra, vẫn dùng được mãi”
Du Lệ thấy hơi thất vọng, nhưng cũng không đến mức thất vọng quá, hiểu rõ Hề Triển Vương không đến cũng là bình thường, vâng một cấu rồi lấy túi tiền cất đi.
Chử Hiệt thò tay vỗ vỗ vai cô, như an ủi. Tiếp đó, Nhạc Chính Tước mới chuyển chủ đề, nói những tin tức mà hai ngày nay nhóm anh ta đã thu được với nhóm Du Lệ, vô cùng hứng thú bảo, “Nếu không có gì xảy ra thì thủ lĩnh Quỷ hút máu và Ma Tộc Tắc Long hẳn sẽ xuất hiện vào đêm mai, đợi thêm 1 ngày nữa thì có thể ra tay rồi”
Nói đến đây, Nhạc Chính Vương thấy khá hưng phấn, bố trí lâu như vầy cũng nên nghiệm thu thành quả rồi.
Du Lệ thấy kết quả này cũng bình thường thường, đêm mai là tiệc sinh nhật của Lai Nhân Tư, bọn họ xuất hiện ở tiệc sinh nhật là chuyện bình thường.
Nhưng ra tay trực tiếp ở tiệc sinh nhật của Lai Nhân Tư có phải là không nể mặt Lai Nhân Tư không nhỉ? Nên biết là chiếc du thuyền này ngoài yêu ma quỷ quái ra thì còn có rất nhiều thương nhân của nhiều quốc gia, có địa vị quan trọng trên tất cả lĩnh vực tham gia, nếu có chuyện gì xảy ra thì sẽ ảnh hưởng mạnh với giới bên ngoài, mà Lai Nhân Tư thì không thoát khỏi liên quan.
“Không sao” Nhạc Chính Tước nhấc chân lên, ra dáng không sợ tý nào, “Nếu Lai Nhân Tư có chút bản lĩnh thôi cũng không dám tổ chức tiệc sinh nhật ở đây, cô không cảm thấy ra tay trên biển rộng mênh mông là tốt nhất hay sao?”
Nói rồi còn ra vẻ là “Mọi người ngầm hiểu cả rồi” vậy.
Du Lệ ngẫm nghĩ cảm thấy anh ta nói cũng có lý. Trên biển rộng mênh mông, cho dù có xảy ra chuyện kỳ quái nào thì cũng chẳng có ai để ý cả.
Còn những người bình thường trên du thuyền này thì đã có các nhân viên thần quái của các quốc gia lo rồi chắc họ cũng an toàn rồi chăng?
Du Lệ không muốn nghĩ tiếp nữa mà ngồi bên nghe kế hoạch đêm mai của Nhạc Chính Tước và Chử Hiệt bàn bạc, cứ cảm giác có gì không đúng vậy.
Đợi họ nói xong, cô hỏi, “Nè, còn em thì sao?”
Hai vị nam giới cùng quay đầu lại nhìn cô, họ nhìn nhau rồi Nhạc Chính Tước bảo, “Tiểu thư Du cứ đi theo cạnh Lai Nhân Tư coi chừng ông ta đi”
Chử Hiệt thì xoa xoa đầu cô, lộ ra nụ cười đầy dung túng với cô khiến cô đỏ mặt, cả người như nóng lên.
Du Lệ quay mặt đi không nhìn anh nữa. “chẳng nhẽ các anh đang nghi ngờ Lai Nhân Tư làm phản à?”
“Ai mà biết được” Nhạc Chính Tước nhún nhún vai, “Đừng có coi thường bất cứ Ma tộc nào, nếu Lai Nhân Tư không có bản lĩnh gì, thì sao còn vùng vẫy trong thế giới con người được chứ? Cô đừng quên, đằng sau ông ta còn có một Thành Ma giới Trung ương Mai Lợi Nhĩ nữa đó. Người ta nói, gừng càng già càng cay, Mai Lợi Nhĩ vốn là một lão bất tử, nhiều mưu ma chước quỷ, khó mà đề phòng…”
Du Lệ, “…..” Không kìm được liếc nhìn qua lão bất tử Chử tiên sinh.
Chử Hiệt, “……”
Du Lệ lặng lẽ thu mắt lại, lão bất tử lần này không phải cô nói đâu nhé.
Chử Hiệt mặt lạnh tanh bảo, “Mai LỢi Nhĩ không dễ từ bỏ vậy dâu”
Lúc nói đến đây, mặt mày anh lạnh hẳn, cả người lạnh như sông băng, lạnh lẽo xuyên thấu.
“…. Có phải các anh quá coi thường em không nhỉ?’ Du Lệ nghi ngờ nhìn hai kẻ phi nhân loại.
Nhạc Chính Tước chỉ nhìn cô cười cười, tuy không nói gì nhưng Du Lệ cứ cảm thấy như anh ta biết cái gì đó, ngẫm nghĩ chút thì hiểu ra ngay là Nhạc Chính Vương chắc chắn biết một thân phận khác của cô.
Sau khi Nhạc Chính Tước rời đi, Du Lệ quay sang hỏi Chử Hiệt, “Thoạt nhìn em vẫn là con người à?”
Chử Hiệt ừm một câu, nghe mà vẫn thấy xao xuyến, khiến sinh vật hắc ám như rất thèm ăn vậy.
“Vậy vì sao Nhạc Chính Vương lại có vẻ coi trọng em thế nhỉ?”
Chử Hiệt kéo tay cô lại ngắm nghía, rồi đáp thản nhiên, “Nghe bảo thiên sư và đại yêu vương của Hoa Quốc đều có thể nhìn thấy sự thay đổi của vận mệnh và tướng mạo con người, họ hẳn nhìn ra được mệnh cách thay đổi của em”
“Mệnh cách thay đổi ư?” Du Lệ thấy khá kinh ngạc, tự dưng nghĩ tới cái gì, đột nhiên cả kinh bảo, “Chẳng nhẽ mệnh cách của em thay đổi là do đã thức tỉnh ư?”
Chử Hiệt trấn an cô, “Em yên tâm, Lai Nhân Tư cũng không dám ra tay với em đâu, đến lúc đó em chỉ cần đi theo sát bên cạnh ông ta, quan sát theo dõi kỹ ông ta là được”
Du Lệ ngơ ngác a một câu, mãi lâu không nói câu nào.
**
Hôm nay là sinh nhật Lai Nhân Tư, Du Lệ và Chử Hiệt cùng dậy rất sớm.
Tiệc sinh nhật sẽ được tổ chức vào tối, từ sáng sớm trên du thuyền vẫn im ắng như trước, tuy không khí không còn vẩn đục như đêm song lại không được coi là tốt gì. Vì vậy trên người Du Lệ vẫn đeo túi tiền nhỏ, đi tới đâu cũng cảm thấy không khí ở đó trong lành tươi mát hẳn, khiến cả người có tinh thần hơn rất nhiều.
Vì thế Du Lệ cũng đeo cho Chử Hiệt 1 chiếc túi nhỏ trên người. Cái tí nhỏ này trông rất cổ, tuy đeo lên người không hợp với quần áo nhưng cũng khá bắt mắt. Trông Du Lệ cũng rất hợp với túi nhỏ này, lại còn đến phố buôn bán trên du thuyền mua sắm vài bộ lễ phục cổ Trung Quốc, rồi lại đeo túi tiền bên hông cũng càng tôn lên rất nhiều.
Du Lệ chỉ cảm thấy hình tượng bản thân hiện giờ chẳng khác gì đang đi chụp hình quảng cáo cả.
Cô cũng trang điểm cho Chử tiên sinh, đem bản thân Chử tiên sinh vốn đã đẹp trai rồi lại càng đẹp trai hơn, sau đó kéo anh đi dạo khắp mọi nơi.
Tới trưa họ gặp nhóm thiên sư Hoa Quốc ở nhà ăn, khiến biết bao ánh mắt nhìn vào, trong mắt nhóm thiên sư thì trang phục cổ của Trung Quốc càng thêm thân thiết.
Sau khi ăn xong, Mễ Thiên Sư kéo Du Lệ và Chử Hiệt đến một bên thì thầm to nhỏ.
“Nữ thần à, nghe bảo tiệc sinh nhật đêm nay sẽ có chuyện xảy ra, hai người phải cẩn thận đó”
Trong lòng Du Lệ hơi chấn động, chẳng nhẽ kế hoạch của Chử Hiệt và Nhạc Chính Tước đã bị người ngoài biết rồi, nên Mễ thiên sư cũng đã nghe tới chăng? Song cô lại phủ nhận ngay điều này, vẻ mặt đầy nghi hoặc hỏi “Mễ Thiên Sư, anh có thể nói rõ ràng chút được không?”
Mễ Thiên Sư hơi tiết lộ, “Aida, nữ thần à, tôi cũng chẳng biết nói thế nào nữa, tôi biết tin không được nhiều, vẫn do Tô Loan thám thính ra thôi”
Nghe đến đó, Du Lệ và Chử Hiệt nhìn về chỗ Quỷ Vương Tô Loan đứng cách đó không xa.
Lúc ở trong nhà, cô ấy không bung dù lên, nhưng trên người vẫn là bộ váy đỏ rực kia, đứng yên tĩnh ở đó, người bình thường sẽ coi nhẹ sự tồn tại của cô ấy. Mặt khác tuy phi nhân loại có thể phát hiện ra cô ấy, nhưng sau khi phát hiện ra thực lực của Quỷ Vơng này thì cũng chẳng dám trêu chọc cô ấy.
Quỷ Vương chính là tốt ở chỗ đó.
Vì thế Mễ Thiên Sư ỷ vào mình có Quỷ Vương Tô Loan, biết khá nhiều tin tức, chỗ nào trên du thuyền có sóng gợn, ngoài nhắc nhở thiên sư Hoa Quốc ra thì cũng sợ nhóm Du Lệ bị hại nên cũng tới nhắc nhở một trận.
“Những quỷ hút máu và Ma tộc đó, còn có cả Giáo Đình, bọn họ ai cũng có chủ ý cả, tuy tôi không rõ bọn họ muốn gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt gì cả. Hai người nhất định phải cẩn thận đó, nhớ rõ cách xa bọn họ xa một chút” Mễ Thiên Sư nói nghiêm túc.
Du Lệ biết anh có ý tốt, vẻ mặt cũng nghiêm túc đồng ý.
Sắc mặt Mễ Thiên Sư giãn ra, “Tôi cùng chị Tô Loan sẽ đi dạo tiếp, nếu có tin gì sẽ thông báo cho hai người”
Lúc về phòng của họ, Du Lệ liền hỏi Chử Hiệt luôn “Vừa rồi lời Mễ Thiên Sư nói, anh thấy sao?”
Chử Hiệt bảo, “Không lạ, tiệc sinh nhật lần này, tụ tập đầy đủ nhiều thế lực, bọn họ quả thật đang âm mưu chiếm lấy nhiều chỗ tốt cho mình đó”
“Ý của anh là, bọn họ chắc định ra tay chiếm cái gì ý hả?” Du Lệ kinh ngạc.
Chử Hiệt khẽ gật đầu, ôm cô nằm trên giường, hôn lên mặt cô, “Không lạ, mặc kệ là ai, đều có ý riêng cả. Em ngủ trước một lát đi, tối chắc sẽ rất bận đó”
Lòng Du Lệ xúc động, cũng không phải là vội, thì ra không những có họ ôm mục đích riêng tới mà có không ít những người khác và phi nhân loại cũng có mục đích riêng, không rõ Lai Nhân Tư xui xẻo hay gan lớn, dùng ý riêng của bản thân lặng lẽ quy tụ sinh vật nguy hiểm cùng một chỗ như thế.
**
Ngủ một mạch đến gần chập tối, lúc Du Lệ tỉnh lại thì thấy vẫn buồn ngủ. NHưng nghĩ tới tiệc sinh nhật buổi tối, cô đành bò dậy, cùng Chử Hiệt đi ăn mấy thứ linh tinh, rồi đi trang điểm, thay đồ.
Lúc 7 giờ tối, Du Lệ đã trang điểm kỹ càng xong, kéo tay Chử Hiệt đi vào hội trường.
Đèn dầu trong hội trường sáng rực rữ, người đi lại đông đúc, nam nữ đều mặc những trang phục thiết kế riêng, đứng cùng nhau, trên tay họ cầm chân ly rượu, thần sắc rụt rè, giọng nói nhỏ nhẹ, rõ ràng người thì đông, hội trường thì to như thế nhưng chỉ nghe thấy có tiếng dương cầm vang lên thánh thót du dương mà thôi.
Hai người đến cũng chưa gây chú ý cho ai cả, họ đến trong mộc góc, lấy ly rượu từ người phục vụ ở đó ra.
Lúc Du Lệ định uống, bị Chử Hiệt ngăn lại, “Chỉ được uống hai hớp thôi, không được uống quá nhiều”
Thấy hai ly của mình rất đặc biệt, Du Lệ dĩ nhiên cũng không dám uống quá nhiều, sảng khoái đồng ý, bưng ly rượu trong tay chậm rãi thưởng thức, vừa quan sát người trong hội trường.
Cũng không biết có phải nguyên nhân cô sắp thức tỉnh người Thủ Hộ Ma Môn không, trước đây lúc nhìn thế giới này, vẫn chưa thấy có gì đặc biệt cả. Còn hiện giờ, bất ký chỗ nào mắt cô đảo qua, cho dù là người, quỷ hay yêu ma, cô đều có thể liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
Loại thể nghiệm này vô cùng mới lạ, trong mới lạ ấy lại có cảm giác kỳ quái.
“Còn có thể nhìn người tốt như thế không nữa nhỉ?” Du Lệ than lên, nhìn cá nhân đều phải nghĩ đến thì ra đây không phải là người vớ vẩn, cũng làm người ta đau cả đầu.
“Vậy đừng có nhìn nữa” Chử Hiệt nói dứt khoát, như anh không thích nhìn những người linh tinh và phi nhân loại đó tý nào.
Du Lệ chẳng biết nói gì, nếu ai cũng giống anh, hờ hững với cả thế giới, vậy thế giới này có giống cái gì đây?”
Hai người đang nói chuyện, có mấy người đi tới chỗ họ.
Du Lệ quay đầu nhìn lại thì thấy Uy Sắt và mấy thuộc hạ của anh ta đang đi tới, trên người anh ta mặc một bộ vét thiết kế riêng sang trọng, đắt tiền, trông vô cùng hiếm có, chắc chắc do người ta thiết kế riêng rồi, không thể nào mua ở bên ngoài được, vừa nhìn đã biết là do Lai Nhân Tư đặt mua.
Bộ dáng này của Uy SẮt cũng dọa không ít người, ít nhất Du Lệ cũng phát hiện ra hơn nửa nhân loại không rõ trong hội trường đều tò mò nhìn tới, tò mò nhìn xem Uy Sắt là con trai của vị tai to mặt lớn nào, vì trông quá trẻ, không thể coi anh ta như người lớn được.
Uy SẮt hỏi, “Hai người ở chỗ này làm gì thế?”
“Nhìn xem thôi” Du lệ đáp ngắn cười.
Uy Sắt nói đầy ngạo mạn, “Có gì đẹp mà xem? Áo Phỉ Nick này, tôi biết có một chỗ có đồ ăn ngon, chúng ta đi ăn no trước đi, đợi chút mới có sức để đánh nhau chứ”
Du Lệ nhìn mắt anh ta, thấy đôi mắt của Ma tộc tóc đỏ phấn khởi như muốn thiêu cháy lên vậy, thì biết nay chiến ý của vị này đã được khơi mào, quả nhiên là ăn nó mới đánh nhau được thật!
Có đồ ăn dĩ nhiên Chử hiệt không nói gì. Vì thế mấy Ma tộc và Du lệ chưa đợi những nhân loại khác có phản ứng gì đã lặng lẽ rời khỏi hội trường.