Chử Hiệt nhìn về cô, giọng rụt rè lãnh đạm hỏi, “Là gì thế?”
Lâu Duyệt định mở lời lại thấy những thanh niên trẻ chung quanh đang mở to mắt nhìn sang, bất giác bật cười, nói với họ, “Mọi người không sợ à?”
Mấy kẻ nhát gan thì vội vàng rụt cổ lại, mấy kẻ to gan như Tôn Thừa Duệ thì mặt mũi đầy hưng phấn.
“Đại sư, các ngài muốn nói kẻ đào tẩu tối qua là lệ quỷ ư?”
Thấy bộ dạng hưng phấn của họ, Vân Nhã Nhiên nổi tiếng từ xưa là người đẹp băng không kìm được mặt sầm xuống, thấy hối hận đã nói ra chuyện sáng nay mà không chừa họ ra. Vốn định cho mấy kẻ trẻ tuổi không biết trời cao đất dày này là gì, nào ngờ vẫn cứ không biết sống chết như thế.
Cuối cùng mặc kệ mấy kẻ nhát gan hay to gan hưng phấn, vẫn bị mấy thiên sư lấy cớ từ chối, mời họ ra ngoài.
Tuy bảo là không gì không nhận ra, nhưng cuối cùng cũng không muốn để nhiều người bình thường biết quá nhiều về chuyện này, tránh dọa họ thì tốt hơn.
Năm thiên sư trẻ Tỉnh Nguyên Khải canh bên ngoài, đối mặt với lời khẩn cầu của Tôn Thừa Duệ lại tốt bụng khuyên bảo tận tình, nói gì cũng không chịu để cho họ đi nghe lén.
Trong phòng Lâu Duyệt kiêm cả chức vụ nói với Chử Hiệt.
“… Chúng tôi định giải quyết lệ quỷ đào tẩu tối qua, tránh để nó tiếp tục làm hại người. Không rõ Chử tiên sinh có hứng tiếp nhận công việc này không?”
Thiên sư là một loại công việc rất nguy hiểm, cũng tổn hao sức lực cực lớn.
Vì để bảo đảm an toàn cho mình, thỉnh thoảng cũng đối mặt với ít chuyện quỷ quái mà bản thân không đánh nổi, thiên sư có thể xem xét mời sức bên ngoài. Loại mời sức ở bên ngoài này, theo Lâu Duyệt được biết cũng vốn do Mễ Thiên Sư là thuận tiện nhất, mỗi lần gặp phải chuyện quỷ quái khó giải quyết, lập tức đi tìm viện binh, mà đối tượng thích tìm nhất chính là Hề Triển Vương ở phía nam, cũng không có việc gì thì lại chạy tới địa bàn của loài yêu.
Cũng bởi vì thế, mỗi lần Mễ Thiên Sư hoàn thành nhiệm vụ hiệu suất cực cao, cũng được thù lao nhiều nhất, tuy thù lao đó anh ta lúc nào cũng mang đi cho trợ sức bên ngoài, nhưng bản thân cũng được lợi không ít.
Hiện giờ họ cũng gặp phải loại chuyện quỷ quái mà người thường không đối phó nổi, Lâu Duyệt cảm thấy có lẽ cũng nên học cách của Mễ Thiên sư.
Chử Hiệt không nói đồng ý ngay mà chậm rãi bảo, “Tôi nghe bảo,… thiên sư rất nghèo”
Thiên sư nghèo như thế, lấy thù lao gì cho anh đây?
Ngay lập tức ba sắc mặt thiên sư cứng đờ. Vân Nhã Nhiên cố gắng duy trì bình tượng người đẹp băng, Lâu Duyệt thì cười hơi miễn cưỡng, da mặt Tả Đằng thì ngơ ra, cúi đầu thấy thẹn.
Lâm Tam không kìm được phì cười, nhìn về phía ba thiên sư này, tuy có bộ dạng thanh niên rực rỡ, nhưng ba thiên sư lại cảm thấy con yêu này nhất định đang cười nhạo họ.
Đầu năm nay, yêu có thể kiếm được tiền quả thật có tư cách cười nhạo thiên sư nghèo không tiền.
Lâu Duyệt cố gắng khống chế biểu hiện trên mặt nói nghiêm túc, “Chắc Chử tiên sinh không biết đó thôi, loại nhiệm vụ nguy hiểm giống thế này, tổ Dị Văn sẽ đền bù. Tuy lương chúng tôi quá ít ỏi, nhưng nếu hoàn thành nhiều nhiệm vụ mà không tạo nên tổn thất gì cũng có thể được khen thưởng kha khá. Trừ thế ra…” Cô nàng do dự, rồi cười ngượng bảo, “Ngày thường chúng tôi cũng vẫn đi làm thêm, mọi người yên tâm, chắc chắn sẽ trả nổi”
“Ô, mọi người mà cũng phải làm thêm à? Làm thêm gì thế?” Du Lệ tò mò hỏi.
Lâu Duyệt đã biết thân phận Du Lệ từ mấy người Tỉnh Nguyên Khải, lúc này nhìn gương mặt xa lạ của cô, cũng chẳng cách nào hình dung ra nữ ngôi sao nổi tiếng trên màn ảnh, tự dưng cảm thán chuyện Du Lệ ngụy trang rất thành công, nói vậy là vẫn hay làm chuyện này, đầu năm nay làm một minh tinh cũng không dễ gì.
“Đoán mệnh xem phong thủy hoặc bán bùa trừ tà linh tinh cho người ta … Lại nữa, lúc Tết Nguyên Đán, tiểu thư Giang còn mua ít bùa từ chỗ tôi cho cô đó mà” Lâu Duyệt cười nói, nhớ tới gì đó, lại lặng lẽ nhìn Chử Hiệt một cái.
Nói nữa thì Du Lệ và Lâu Duyệt cũng từng gặp nhau. Đúng là vào thời điểm tết Nguyên Đán, lúc đó Lâu Duyệt đi tới công ty bạn thân Giang Úc Linh, hai người còn nói chuyện mấy câu với nhau, lúc đó cô cũng không biết Lâu Duyệt là thiên sư, cứ tưởng Giang Úc Linh dẫn bạn bình thường gì đó tới. Mãi cho tới lần này gặp lại Lâu Duyệt, sau khi biết thân phận của cô, tâm tình Du Lệ cũng thấy khó giải.
Cuối cùng cô cũng rõ bùa lúc trước Giang đại tiểu thư cho cô thế nào rồi.
Dĩ nhiên Lâu Duyệt cũng nhớ tới lúc tết Nguyên Đán, Đại tiểu thư Giang từng bảo, bạn thân của cô ấy có khả năng bị quỷ ám, cũng bảo riêng cô đi tới tận công ty Cảnh An gặp mình Du Lệ.
Giờ xem ra cô khỏe mạnh, sắc mặt hồng hào, tinh thần rất tốt, trên người không có tà khí gì cả.
Nhưng Lâu Duyệt không rõ vì sao, một đại minh tinh như Du Lệ sao lại chạy theo Chử Hiệt tới chỗ thế này làm thêm gì chứ? Chẳng lẽ đại minh tinh cũng rất nghèo à?
Chắc là nể tình ở chỗ Lâu Duyệt và Du Lệ biết nhau, Chử Hiệt cũng đồng ý tiếp nhận công việc này.
Còn về thù lao, Du Lệ cũng tự mình nói với Lâu Duyệt, không để cho mấy thiên sư bắt nạt bạn trai đơn thuần của cô.
Tuy tài ăn nói của Du Lệ không giỏi cho lắm nhưng cũng hơn Chử tiên sinh mù tịt về giá cả thị trường, nể tình Lâu Duyệt và bạn thân Giang Úc Linh quen nhau, cô cũng không làm quá mức, chỉ cần có ý chút là ổn.
Sau khi ngã giá xong, cả người Lâu Duyệt cũng không thấy ổn chút nào. Cô nàng buồn bực bảo, “Một đại minh tinh như cô, nghe bảo tiền thù lao đóng phim hơn hẳn tiền người khác kiếm cả đời, sao mặc cả giá cao quá vậy? Cô không thấy thiên sư chúng tôi kiếm tiền chẳng dễ chút nào sao?”
Du Lệ thản nhiên đáp, “Hết cách rồi, anh ấy là bạn trai của tôi, tôi không thể để anh ấy thiệt được”
Hiện giờ bạn trai dốc lòng kiếm tiến muốn kết hôn, cô sao dám kéo ghì chân anh ấy lại chứ?
Bạn trai á?
Trong nháy mắt những người và yêu ở đây cùng nhìn qua, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Cô thế mà có bạn trai rồi?” Lâu Duyệt không ngờ được nói, tuy cô không phải là fan hâm mộ, nhưng cũng biết Du Lệ ở nước Hoa có số lượng fan lớn tới mức nào, là nữ thần của vô số người, thêm nữa lại còn là nữ thần độc thân nữa.
Lâm Tam cũng bảo, “Hóa ra Chử tiên sinh là bạn trai của cô” Chuyện này Giang tiểu thư có biết không nhỉ?
Du Lệ hỏi kỳ lạ, “Chẳng lẽ tôi không thể có bạn trai à?”
Chuyện này không phải thế, chỉ là bởi họ có ấn tượng với Du Lệ là một minh tinh nổi tiếng trên màn ảnh, vốn cách họ rất xa, thêm nữa minh tinh mà có bạn trai hoặc kết hôn rồi luôn gây bão khủng khiếp, tự dưng nghe thấy vậy bất giác giật cả mình.
Lâu Duyệt nhìn đôi tình nhân này, lại nghĩ tới giá trị con người minh tinh, rồi lại nhìn bản thân rõ ràng là một người quá nghèo, rồi còn mời đối phương đi làm thêm, thấy sao cũng quá đáng thương.
Thấy cô nàng đau lòng quá, Du Lệ an ủi, “Thực ra giá cả này đã quá ưu đãi rồi, nếu mà Giáo Đình có mời anh ấy giúp, không chỉ có giá này đâu”
“Giáo Đình á? Hai người còn biết cả cha xứ của Giáo Đình nữa sao?” Tất cả mọi người giật mình nhìn họ.
Du Lệ vuốt ve cục Lông Xù đang ghé nằm trên đùi cô, cười bảo, “Lần trước tôi có đóng phim ở nước F, địa điểm đóng phim đúng lúc là một lâu đài của quỷ hút máu…”
Du Lệ tóm tắt ngắn gọn những chuyện đã qua ở lâu đài Muffies cho họ nghe, trong lúc vô tình bị lực lượng của Ma môn tản ra kéo vào Ma Cảnh Egani, cuối cùng nâng tiểu Hắc Cầu trên tay mềm nhẹ như bông lên.
“Đây là thứ có được ở Ma Cảnh, nó rất ngoan, cũng không làm ai bị thương hết, mọi người yên tâm đi”
Mọi người ngơ ngác nhìn cô, bất giác chẳng biết nói gì nữa.
Vị tiểu thư Du này rõ ràng là người bình thường, nhưng trải qua mấy tháng đó, đến mấy thiên sư như họ cũng không bằng, thậm chí những người nước ngoài đó cũng kín như bưng về chuyện đi qua Ma Cảnh, còn bình yên mà về, quả thật người ta không biết nói là cô may mắn hay xui xẻo nữa.
Nhưng có thể khẳng định, qua những chuyện đó, tiểu thư Du cũng không được coi là những người bình thường được nữa, cô ấy đã sớm bước chân vào nửa Huyền Môn rồi.
Vì thế Du Lệ mới có gan chạy tới những chỗ có chuyện lộn xộn thế này, thấy sao cũng không lạ.
Du Lệ nói với họ những chuyện này cũng coi như là một người thấu hiểu, tránh họ coi Tiểu Hắc Cầu thành vật xấu cần diệt trừ.
Trước đó cô cũng từng dò hỏi Chử Hiệt có cần giao tình gì với thiên sư không, Chử Hiệt cũng không phản đối, bảo cô tự mình làm chủ là được, nếu có chuyện gì đã có anh lo.
Có một bạn trai đứng phía sau vô cùng mạnh mẽ như vậy Du Lệ càng yên tâm hơn.
Ánh mắt mọi người đều nhìn lên Quả Cầu Lông Xù trên tay Du Lệ. Thoạt nhìn nó thực sự giống y một con mèo, nhưng nếu là những người có thâm niên, đoán chừng liếc mắt một cái là nhìn ra được, đây vốn không phải là mèo, chẳng có loài mèo nào có bộ dạng như thế này cả.
Tiểu Ma Bay dưới con mắt nhìn chăm chú của mọi người, kêu meo một tiếng mềm như bông, ngọt ngào với mọi người.
Mọi người, “…”
Lâm Tam cũng nhìn con Ma Thú thoạt trông vô hại ấy, lại nhìn Chử Hiệt ngồi bình thản ở đó, cười cười, không nói gì.
Vân Nhã Nhiên thì cứ nhìn Ma Bay chằm chằm, giọng lạnh lẽo vang lên, “Tiểu thư Du định nuôi Ma Thú như thú cưng sao?”
“Đã gặp thì nuôi thôi” Du Lệ xoa xoa đầu Tiểu Hắc Cầu, nhấp miệng cười, “Nó rất đáng yêu nè, đúng không?”
Vân Nhã Nhiên cuối cùng vẫn là con gái, lòng vẫn rất mềm, thấy tiểu Ma Bay ấy dùng đôi mắt long lanh nhìn mình, bất giác giật đầu. Cái con tiểu ma thú này hơi giống mèo này quả thật đáng yêu lắm.
Lâu Duyệt nói nhẹ nhàng, “Chỉ cần nó không làm ai bị thương, tiểu thư Du muốn nuôi thế nào cũng được”
Đây chính là con đường sáng phải đi qua thiên sư.
Du Lệ hôn nhẹ lên đầu Tiểu Hắc Cầu một cái, cam đoan, “Hắc Cầu của chúng tôi rất là ngoan, tuyệt đối không làm ai bị thương đâu. Nếu nó làm người ta bị thương….” Cô nhìn về phía Chử Hiệt.
Chử Hiệt đáp, “Tôi sẽ xử lý”
Du Lệ lập tức cao hứng hẳn lên, hai mắt sáng rực, khiến mọi người ở đây không kìm được lại nhìn cô.
Cho mình ngụy trang mình xấu đi, nhưng trời sinh trong xương cốt là người đẹp chẳng che giấu nổi, cô vẫn rất hấp dẫn người như thường.
Chử Hiệt cam đoan, cũng khiến mấy thiên sư yên tâm, thực lực anh thể hiện rõ ở đó, lại có thể dẫn người bình yên từ trong Ma Cảnh truyền thuyết trở lại thế giới hiện thực, thì chuyện đối phó với một con ma thú dĩ nhiên không nói chơi được.
Tiếp đó, họ lại thương lượng nội dung chuyện đêm nay, nhóm Lâu Duyệt hy vọng có thể giải quyết nhanh lệ quỷ kia, tốt nhất là đêm nay đi tra xét chỗ ẩn nấp của lệ quỷ gần đó xem.
Chử Hiệt không nói gì.
Sau khi thương lượng xong thời gian xuất phát, nhóm Lâu Duyệt còn cần phải đi chuẩn bị mấy thứ, nên đứng dậy rời đi.
Ở cửa đám thanh niên vẫn chưa đi, đang cãi cọ với nhóm Tỉnh Nguyên KHải.
Thấy họ ra, lại nhanh chóng vây quanh.
Lâm Nghi Dung đi tới cạnh Lâm Tam, nói rất hào phóng, “Lâm tiên sinh, anh phải về thành phố rồi à? Bao giờ thì về thành phố, chúng tôi cũng muốn đi cùng với anh”
Người chung quanh thấy Lâm đại tiểu thư thay đổi thất thường như thế, đành cảm thán một câu, háo sắc quá mà.
Lâm Tam nói ôn hòa, “Vẫn chưa chắc lắm”
Lâm Nghi Dung mời anh ta, “Vậy Lâm tiên sinh có muốn nghỉ ở suối nước nóng Nông trang không? Tôi rất quen chỗ này, nếu Lâm tiên sinh không ngại, thì chúng ta cùng ở chơi với nhau…”
Những người khác sợ uy của Lâm đại tiểu thư, vội vã phụ họa theo, cố sức giữ người lại cho Lâm đại tiểu thư.
Mấy thiên sư thấy cảnh đó mà đau cả đầu, rất muốn nói cho Lâm đại tiểu thư biết, người đàn ông mà cô ấy coi trọng thực ra là một lão yêu tinh sống không rõ bao năm rồi, người và yêu không có kết quả tốt gì đâu.
Quả nhiên, đối với người trẻ tuổi chưa từng trải đời nhiều này, lão tiên sinh Lâm Tam cáo già có đạo hạnh cao hơn rất nhiều, bị mấy kẻ tống tiễn đi bố trí phòng nghỉ trong nông trang cho anh ta.
Du Lệ hỏi Tôn Thừa Duệ, “Lúc trước chẳng phải bảo là rời khỏi đây sao? Sao tự dưng lại ở lại thế?”
Tôn Thừa Duệ chép miệng, “Lâm đại tiểu thư không đi, họ sao dám đi chứ? Những người ở đây hơn phân nửa là tới vì thân phận Lâm đại tiểu thư đó”
Sau đó Tôn Thừa Duệ hỏi, “Công việc tiếp theo của Chử tiên sinh là gì? Chúng tôi có thể đi cùng được không?”
Bạn bè Tôn Thừa Duệ ở cạnh mong ngóng nhìn.
Du Lệ cười bảo, ‘Không được”
Những thanh niên trẻ tuổi này trong nháy mắt cúi gằm mặt xuống, đau khổ cầu xin cho họ đi cùng, tiếc là Chử Hiệt chẳng thèm để ý tới họ.
Rồi thời gian xuất phát nhanh chóng tới.
Lâu Duyệt và Vẫn Nhã Nhiên cầm đầu nhóm thiên sư đã đợi ở cổng nông trang, Lâm Tam cũng có mặt.
Thấy Du Lệ và Chử Hiệt cùng xuất hiện, nhóm Lâu Duyệt cũng hơi bất ngờ, mấy thiên sư Tỉnh Nguyên KHải sốt cả ruột.
“Nữ Thần, cô cũng đi à?”
“Đúng vậy” Du Lệ đáp trấn định, “Có Chử Hiệt rồi, mọi người yên tâm đi, tôi không làm chậm chân đâu mà sợ”