Cô thấy được người đàn ông đưa cô đến đây không dám bước vào, có lẽ rất sợ hãi hắn.
Cô đi vòng vòng, sau đó bước ra ngoài biệt thự, thật ngạc nhiên, bên ngoài vườn đang có người dọn cây cảnh.
Khác xa với buổi tối trầm lặng và đáng sợ, buổi sáng náo nhiệt hơn nhiều. Cô nhìn ngó một chút, xong xui rồi lại đi tiếp, cô khẳng định chắc chắn ở một nơi đâu đó cũng sẽ có người giúp việc.
Cô muốn tìm thử xem.
Quả nhiên ở trong bếp. Đang có người giúp việc nấu thức ăn.
Bọn họ đều có vẻ mặt rất nghiêm túc, cô cũng không dám đến quấy rầy, chỉ im lặng rồi đi.
Đúng 9 giờ, Diêu Trì, tên đàn ông nào đó bước ra ngoài.
Hắn hôm nay mặc áo sơ mi màu xanh nhạt. Tần Tâm Ly chú ý đến nhiều đến như vậy, chỉ là bởi vì khi cô nói chuyện với hắn toàn nhìn ở nơi khác, không dám mặt đối mặt, vì vậy cô mới biết hắn mỗi ngày đều mặc áo sơ mi màu gì.
Hắn ta nhìn cô nhíu mày. Biểu cảm giống như nhìn cô xuất hiện ở đây rất lạ lẫm.
" cô là ai?".
Cô cũng nhướng mi.... Hắn không biết cô là ai, chắc là chuyện hôm qua không đáng để cho hắn để tâm nên không chú đến.
Cô đang muốn nhắc cho hắn nhớ thì...
Sau đó, cô thấy hắn như ngộ ra. Biểu cảm dừng lại một chút, vẻ mặt u ám:" Cô dậy rồi à? Vào ăn sáng đi, thúng ta bàn chút chuyện".
Cô nghĩ y như cô đoán, hắn đã nhớ ra.
" Được ". Cô gật đầu, vừa ngồi vào bàn liền có người hầu dọn thức ăn lên.
Bàn rất rộng, cô chọn vị trí cách hắn ngồi rất xa, cô chọn như thế đỡ phải đối mặt với hắn, cô cứng ngắc, không thể nào ở gần hắn được, hắn làm cô sợ hãi, hắn thâm trầm, cô biết điều đó.
Bên này Diêu Trì chắp hai tay im lặng, đang nhìn cô đánh giá.
Cô đang khuấy cháo cũng trầm mặt, nếu nhìn kỹ thì sẽ có thể thấy tay khuấy của cô cứng đờ không hợp.
"Cô Tần, chuyện tôi với cô hợp tác, có lẽ tối hôm qua, cô cũng đã biết". Hắn phủi nhẹ bàn tay hơi dính vụn bánh của hắn, lại nói:" Cô đã biết, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề chính, tôi ký hợp đồng hôn nhân giả với tôi. Cô ngoài mặt cứ giả vờ là vợ tôi, tôi sẽ không gò bó sự tự do của cô, Chỉ như thế thôi".
" Ừ ". Cô đáp lời, Tần Tâm Ly không hiểu nổi thú vui tao nhã của hắn là như thế nào, hào môn cứ thích chơi trò ký hợp đồng hôn nhân như thế sao...
Lúc này, có một người đàn ông mặc vest từ cửa bước vào, anh ta đi đến trước mặt Diêu Trì thì kính cẩn:" Diêu tổng, tài liệu đã đem đến, xin mời ngài xác nhận".
Hắn thả đũa, cầm bản tài liệu mà người đàn ông đó đưa, lật mở.
Xem qua một lượt lại lướt qua vài trang. Hắn liền gập tài liệu đưa lại cho người đàn ông. Sau đó nhìn cô nói:" Đây là tài liệu mà bên tôi đã soạn thảo. Cô cứ xem, nếu không có ý kiến gì thì ký tên".
Diêu Trì vừa dứt lời, người đàn ông liền đem tài liệu đó chuyển qua tay cô.
Cô hơi khựng lại, sau đó chuyên tâm cầm lấy hợp đồng mà xem qua điều kiện.
Bên ngoài chỉ cần giả vờ ân ái bên trong cô muốn làm gì thì làm.
Hàng tháng đều có chu cấp coi như là tiền lương của cô, và hắn cũng đã ghi rõ sẽ trả số tiền mà hắn đã nói khi thỏa thuận mua đêm đầu tiên của cô.
Cô còn phải giữ bí mật.
Chỉ có như vậy ?.
Cô xem xong hợp đồng rồi ngẩng đầu nhìn hắn.
" Nếu không có việc gì thì cô có thể ký".
Người đàn ông đứng bên cạnh duy trì tư thế tiến đến đưa bút cho cô.
" được tôi ký".
Dù sao chuyện này cũng không gây hại gì cho cô, hắn muốn chơi cái gì thì cứ để hắn chơi đùa.
Tần Tâm Ly ký xuống tên mình, bên cạnh vẫn còn trống trơn, cô xác thực lại một lần cuối, không có chuyện gì rồi đưa lại cho người đàn ông.
Anh ta hiểu ý đi đến nhận lấy, aau đó cúi đầu chào hắn rồi quay người đi ra ngoài.
" ăn sáng đi, ngày mai tôi sẽ đưa cô về nhà chính".
Cô ngạc nhiên... đây không phải là nhà chính của hắn sao?. Hóa ra lại có một căn nhà chính khác nữa.
" Khi về căn nhà chính đó, cô bắt buộc phải thực hiện tốt nghĩa vụ của mình".
" Tôi biết ". Cô nói.
"được, sau khi trở về thì cô cũng chuẩn bị để ký giấy kết hôn đi".
Cô bần thần:" còn phải ký nữa sao?".
Cô còn tưởng chuyện này chỉ ký vào hợp đồng là được.
Diêu Trì nheo mắt:" cô không những ký mà còn phải tổ chức hôn lễ, mọi chuyện tôi sẽ sắp xếp, cô chỉ cần lo tốt của cô là được rồi, dù là gì thì cũng chỉ là điển kịch".
Cô biết đó chỉ là diễn kịch nên cô mới căng thẳng:" vì sao lại là tôi?... anh...".
Cô biết rõ đáp án như vẫn cố chấp hỏi, quả nhiên y như dự đoán, trong lòng từ lâu đã có đáp án sẵn.
" ha~". Hắn cười có chút mỉa mai:" không phải cô thì tôi cũng tìm người phụ nữ khác mà thôi".
" lần cuối cùng, tôi nhắc cho cô nhớ, tôi không phải là người cô có thể động tâm, cô không xứng".
Tần Tâm Ly thật muốn chửi một câu đồ bệnh thần kinh.
Hắn nói xong, phần ăn sáng của mình cũng không ăn, đứng dậy bỏ đi, chỉ còn lại một mình Tần Tâm Ly ngồi trống vắng ở bàn ăn.
Cô cảm thấy không được tự nhiên, nhưng vì đói bụng hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn nên ăn hết bát cháu.
Diêu Trì nói là làm, rất nhanh một lúc sau đã có người đi đến trước mặt cô kính cẩn:" Tần tiểu thư, tôi được lệnh của thiếu gia đến đó cô trở về bên đó ".
Cô ngạc nhiên:" Ừ, tôi biết rồi".
" Diêu Tổng của các anh đang ở đâu?".
" Xin lỗi tiểu thư, thiếu gia từ khi nãy đã rời đi trước".
Nguyên lai là như vậy...
Chắc có lẽ hắn rời đi khi cô đang ở nhà ăn, hắn đi cô lại không hay biết....
Tần Tâm Ly nhún vai không cho ý kiến, chỉ hướng người đàn ông nói:" cảm ơn, anh chờ tôi một lúc".
Đợi cô trở về phòng lấy đôi giày cao gót của mình rồi sẽ đi theo người đàn ông này.