Được rồi, hắn ta nói gì đều đúng. Cô không có ý kiến.
Quay lại ngày mẹ cô phẫu thuật. Trước buổi tối hôm đó. Cô không thể nào ngủ được, thức suốt đêm, buổi sáng sớm liền chạy nhanh đến bệnh viện chăm sóc cho bà.
Chờ đến giờ bác sĩ đẩy bà vào phòng phẫu thuật. Cô ngồi bên ngoài. Nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt, phía bên trên có một dòng đèn tín hiệu đỏ chói chạy ngang làm cho lòng người hoang mang.
Cô một mực ngồi im, tay đã nắm chặt vào nhau, lo sợ.
Bác sĩ có nói phần trăm có thể hoàn thành là 70%, bởi vì được phẫu thuật kịp thời cho nên tế bào ác tính của khối u vẫn không lan rộng. Vẫn còn có thể cứu được. 30% còn lại, ông ấy sẽ cố gắng hết sức.
Tần Tâm Ly cũng mong là như vậy, hy vọng bác sĩ sẽ cứu được bà.
Cô đã hy sinh rất nhiều, không muốn mất hết tất cả, cũng không muốn công sức của mình đổ sông đổ biển. Không muốn người thân duy nhất của mình cũng rời bỏ.
Người tốt thì được trời thương, Tần Tâm Ly ngồi im lặng trước cửa phòng phẫu thuật hai tiếng đồng hồ, cả người cứng đơ. Lúc này, đèn thông báo màu đỏ chợt tắt. Cô liền biết, ca phẫu thuật đã xong.
Tần Tâm Ly lấy lại tinh thần lật đật chạy đến. Chờ cửa phòng mở ra, đợi bác sĩ ra ngoài để hỏi thăm tình hình.
Cửa phòng sau 5 phút rốt cuộc cũng mở ra, một vị bác sĩ mặt áo phẫu thuật màu xanh, Bịt khẩu trang kín cả mặt mày đi ra đầu tiên.
Côô vừa thấy ông ấy thì nhào tới.
" bác sĩ, mẹ tôi sao rồi?".
Bác sĩ tháo khẩu trang và bao tay sau đó gật đầu:" không sao, phẫu thuật rất thành công, mẹ cô đã qua cơn nguy kịch, tế bào ung thư đã bị cắt bỏ. Chuyển qua khu hồi sức vài ngày là có thể khỏe lại".
" Cảm ơn bác sĩ....cảm ơn bác sĩ". Cô xúc động đến nỗi muốn khóc lớn. Tần Tâm Ly nắm chặt tay mình, cô đã cầu nguyện rất nhiều, thật may quá.
Thật sự, được cứu rồi.
" không sao, đó là trách nhiệm của tôi". Bác sĩ hiền từ nói.
" cảm ơn.... cảm ơn..".
Tiễn bác sĩ đi xa, trong bụng cô lại thầm cảm ơn Diêu Trì, Nếu không có hắn thì cô sẽ không tìm được bác sĩ giỏi để cứu mẹ cô...Cô...
Tuy hắn xấu xa hay khó chịu với cô nhưng cô rất muốn cảm ơn, cô mang ơn hắn.
Bác sĩ vừa đi thì y tá cũng đẩy mẹ cô ra khỏi phòng đi đến khu hồi sức. Bởi vì có Diêu Trì sắp xếp nên mẹ của cô được đẩy đến khu hồi sức riêng, cao cấp và yên tĩnh.
Trang thiết bị vô cùng hiện đại và đầy đủ. Hiện tại mẹ cô vừa mới phẫu thuật xong, bác sĩ đang lo lắng đến tình trạng nhiễm trùng, cho nên cô không thể nào cứ thế mà vào hoặc đi đến gần bà, Tần Tâm Ly chỉ dám đứng từ xa nhìn bà được y tá đẩy vào trong.
Nhìn qua mặt kính, Cô thấy bà đang nằm ngủ rất bình yên.
Lại còn có y tá riêng chăm sóc bà 24 giờ. Cô không có việc gì làm, chỉ đứng từ xa nhìn vào phòng hồi sức.
Tần Tâm Ly mỗi ngày lại đến rồi lại trở về.
Sau khi cô kết hôn với Diêu Trì, vài ngày sau đó tin tức nổ ra rầm rộ.
Cô không biết trên tivi đã có nhiều tin tức đưa tin Diêu Trì sắp kết hôn, cũng đồn đại hắn kết hôn với người con gái bí ẩn.
Cô không có thói quen xem tivi, cho nên không biết mấy vấn đề này.
Một hôm Diêu Trì đột ngột về nhà. Tần Tâm Ly đang phụ dì giúp việc nấu cơm thì thấy được hắn.
Trong khoảng thời gian này, cô và dì giúp việc đã rất thân thiết, có khi còn phụ giúp Dì ấy nấu ăn. Bản thân cô cũng rất yêu thích công việc này, mỗi ngày học theo tay nghề của dì ấy, mà dì ấy cũng rất vui vẻ mà dạy cho cô.
Bây giờ cô đang loay hoay cắt cà rốt. Khi Diêu Trì bước vào thấy cô đang mang tạp dề thì lại dở chứng khó ưa mà nhíu mày.
Tần Tâm Ly cũng rất kinh ngạc là vì sao giờ này hắn trở về nhà. Bình thường hắn rất bận rộn, có thể là ba bốn ngày không về nhà, cũng có thể như bây giờ... gần nửa tháng cũng không thấy mặt hắn đâu. Hôm nay hắn lại trở về.
Về chuyện của mẹ cô. Tần Tâm Ly rất cảm kích hán, cho nên vì thế nhìn hắn cũng rất thuận mắt.
Cô cảm thấy hắn hôm nay đẹp trai lạ thường. Tần Tâm Ly nghĩ mình điên rồi.
Cô mở miệng bắt chuyện trước:"...Anh... Anh...?".
" đi theo tôi".
Hắn cắt ngang lời cô, sau đó quay lưng bước đi trước.
Lại nổi tính...
Cô tháo tạp dề, đưa nguyên liệu lại cho dì giúp việc để hoàn thành món ăn rồi theo hắn đi ra ngoài.
Diêu Trì ngồi ở ghế sofa, duy trì trầm ngâm. Cô cũng không biết hắn đang có tâm trạng gì nữa, hắn rất khó đoán. Vì vậy không dám đến gần hắn mà đứng tít ở phía xa.
Dường như cô cảm giác được hắn đang nhìn Cô, Diêu Trì quay đầu, đối với hành động của cô, hai đầu chân mày càng nhíu chặt.
" sợ tôi đến như vậy à ?, Tôi cũng không ăn thịt cô".
Cô biết hắn không ăn thịt cô, nhưng mà ánh mắt của hắn có thể làm cô hỗn loạn, đúng thật là cô sợ hắn.
" Đến đây ". Hắn ra lệnh.
Mệnh lệnh này cô không thể làm như không nghe, nhưng mà cô không muốn đến.....còn có cách giải quyết nào khác hay không?.
Cô....
" Tôi không muốn nói lại lần thứ hai". Có lẽ hắn đã hơi bực bội.
Tần Tâm Ly Hít một ngụm khí lạnh, sau đó chầm chậm đi đến.
Sau khi đã đến trước mặt hắn rồi, bị ánh mắt như tia X quang lộ liễu của hắn dạo qua một lượt thì cô cũng chịu không nổi nữa muốn tránh né.