Mộc Tịch Nhiên càng tỏ vẻ khiêu khích anh càng khiến anh giận dữ hơn, nhìn vẻ mặt không hề sợ hãi một chút nào khi bị súng dí thẳng vào đầu của cô càng làm anh hận cô hơn. Nguyên Chính Quân nghiến răng siết chặt lấy khẩu súng, anh thực sự muốn bóp cò nhưng ngón tay cứ cứng đơ lại không thể ra tay.
Hai người cứ đứng như vậy trong một lúc lâu, Mộc Tịch Nhiên vẫn đang nhắm mắt chờ đợi quyết định của Nguyên Chính Quân. Sau một hồi suy nghĩ, Nguyên Chính Quân quyết định hạ súng xuống, anh ném khẩu súng xuống dưới đất rồi lùi lại phía sau.
Thấy Nguyên Chính Quân không bắn nữa, Mộc Tịch Nhiên liền từ từ mở mắt ra. Cô đau lòng nhìn anh, miệng khẽ gọi tên anh:
"Chính Quân... "
"Đừng gọi tên tôi!"
Nguyên Chính Quân bất ngờ gắt lên, anh trừng mắt nhìn cô đầy căm hận. Mộc Tịch Nhiên vẫn không chịu dừng lại, cô bước đến gần anh hơn một bước sau đó tiếp tục nói:
"Không phải anh từng nói rất muốn nghe em gọi tên của anh sao?"
Nguyên Chính Quân bất chợt ngẩng mặt lên nhìn cô, ánh mắt anh hằm hằm chứa đầy sát khí. Nhìn vào ánh mắt ấy, Mộc Tịch Nhiên bỗng rùng mình lùi lại, chưa bao giờ cô lại cảm thấy sợ anh đến vậy. Thấy cô đang lùi lại, Nguyên Chính Quân bỗng bước đến nắm chặt lấy hai vai của cô, anh trợn trừng mắt nhìn cô nói ra với giọng đầy phẫn nộ:
"Cô đã phản bội tôi rồi, sao cô còn dám nói đến điều đó nữa? Cô coi tình yêu tôi dành cho cô là cái quái gì? Hả? Cô nói đi!"
Cơ thể của Mộc Tịch Nhiên rung mạnh theo từng câu mà Nguyên Chính Quân thốt ra. Cô đau đớn nuốt nước mắt vào bên trong, cảm thấy mình thực sự đã khiến cho Nguyên Chính Quân trở nên điên loạn.
"Em xin lỗi…"
"Đừng có xin lỗi. Tôi đang hỏi cô đấy!"
Nguyên Chính Quân siết chặt lấy hai cánh tay của Mộc Tịch Nhiên khiến người cô co rúm lại. Mộc Tịch Nhiên cúi đầu xuống không trả lời, điều đó càng làm cho Nguyên Chính Quân tức giận hơn. Có chết anh cũng không thể ngờ được người phụ nữ đang đứng trước mặt mình lại ra tay phản bội mình.
Cả căn phòng bỗng yên lặng trong giây lát, chỉ có nghe thấy tiếng khóc của Mộc Tịch Nhiên và tiếng thở của Nguyên Chính Quân.
Lúc này Nguyên Chính Quân mới hạ giọng xuống, hai đầu lông mày nhíu lại, nét thống khổ hiện rõ trên gương mặt. Anh nhẹ nhàng nói với cô:
"Tôi có chỗ nào đối xử tệ với cô sao? Tôi đối không tốt với cô chỗ nào? Tôi đã để cô chịu bất kỳ sự ấm ức nào chưa? Cô nói đi, tôi đối xử không tốt với cô ở chỗ nào chứ?"
Mộc Tịch Nhiên lắc đầu nhìn anh, nước mắt cô lã chã rơi xuống, cô khẽ nói:
"Em xin lỗi, là lỗi của em, anh chưa bao giờ đối xử tệ với em."
"Vậy thì tại sao lại phản bội tôi? Cô nói đi, tại sao lại phản bội tôi? Tôi đã làm gì cô mà cô lại làm thế với tôi hả?"
Nguyên Chính Quân lại một lần nữa hét lên trong giận dữ, anh lay người cô trong sự phẫn nộ đến không thể chịu đựng được. Anh đối xử với cô tốt như vậy, không để cô phải chịu bất cứ tổn thương nào vậy mà cô lại đối xử với anh một cách đau đớn, thậm tệ đến thế.
Thấy Mộc Tịch Nhiên vẫn im lặng, Nguyên Chính Quân lại tiếp tục hỏi tiếp:
"Cô nói đi, tại sao lại phản bội tôi? Tôi yêu cô như vậy, nuông chiều cô, yêu thương cô thậm chí còn coi cô là ngoại lệ của bản thân mình. Cuối cùng thì sao? Cô phản bội tôi, cô lấy đi sự nghiệp bao năm của tôi, không những thế còn giả vờ mang thai để lừa dối tôi. Sao cô có thể quá đáng đến như vậy? Sao cô có thể tàn nhẫn với trái tim của tôi như thế chứ?"
Từng lời nói của Nguyên Chính Quân thốt ra đều khiến Mộc Tịch Nhiên cảm thấy trái tim mình như bị hàng ngàn con dao xuyên qua. Giống như anh đang lần lượt trả lại cho cô những vết thương mà cô đã gây ra cho anh trước đó vậy.
Thật đau đớn!
Nguyên Chính Quân đẩy Mộc Tịch Nhiên ngã bịch xuống dưới đất. Anh thở hồng hộc trong cơn giận dữ nhìn chằm chằm vào cô gái chỉ biết cúi đầu xuống mà không dám trả lời mình.
Mộc Tịch Nhiên chống tay đứng dậy, cô lặng lẽ tiến đến cạnh anh một lần nữa. Ánh mắt cô nhìn anh trông thật đáng thương nhưng những lời cô nói ra lại khiến anh thêm tức giận.
"Anh mau giết em đi, nếu giết em có thể khiến anh hạ hỏa thì hãy làm điều đó."
Thấy Mộc Tịch Nhiên đang muốn tìm con đường chết, Nguyên Chính Quân đã không ngần ngại đưa tay ra phía trước bóp chặt lấy cổ của cô. Anh đẩy lưng cô đập thẳng vào tường, bàn tay to lớn siết chặt lấy cổ của cô khiến Mộc Tịch Nhiên nhanh chóng rơi vào tình trạng khó thở, gương mặt đỏ lên nổi rõ những đường gân.
"Cô tưởng tôi không dám giết cô sao? Cô đang cố tình thách thức tôi chứ gì?"
"Ư… ưm…"
Mộc Tịch Nhiên không thể nói lên lời vì cổ của cô đang bị anh siết chặt lấy. Cô đưa hai tay khẽ chạm vào tay anh, cô không có ý định cạy tay của anh ra vì cô đã chấp nhận cái chết đối với mình.
Trong lúc sắp ngạt thở, Mộc Tịch Nhiên đã cố gắng nói ra những lời cuối cùng với Nguyên Chính Quân:
"E… em… thực… thực… sự… rất… y… yêu anh."
Nước mắt của Nguyên Chính Quân bỗng rơi xuống khi nghe được câu nói này phát ra từ miệng của Mộc Tịch Nhiên.
"Yêu tôi? Yêu tôi mà lại làm thế với tôi sao? Chết tiệt! Sao tôi lại không thể giết chết cô chứ? Tại sao tôi lại không thể giết cô thế này?"
Bịch! Bịch!
Nguyên Chính Quân vừa đau khổ hét lên vừa buông tay ra đấm mạnh vào bức tường gần đó hai cái. Mộc Tịch Nhiên thoát khỏi cái chết trong gang tấc, cô cúi người xuống thở dốc vừa thở vừa đưa tay xoa lấy cổ.
Bây giờ điều anh hận nhất không phải là sự phản bội của Mộc Tịch Nhiên nữa mà là bản thân mình không thể ra tay giết chết cô.
Anh hận điều đó! Anh hận vì mình vẫn còn yêu cô rất nhiều!
Nguyên Chính Quân lặng lẽ đưa bàn tay dính đầy máu của mình vào trong túi quần, anh lấy ra chiếc hộp nhẫn kim cương mà trước đó anh định sẽ cầu hôn cô. Mộc Tịch Nhiên bất ngờ nhìn hộp nhẫn ấy, sau đó thứ bên trong còn khiến cô ngạc nhiên hơn rất nhiều.
Một chiếc nhẫn tuyệt đẹp với màu sắc lấp lánh tuyệt diệu của kim cương, chỉ cần nhìn thôi là đã thấy mê đắm.
Nguyên Chính Quân nhìn hộp nhẫn đó một lát rồi bất chợt cười khổ. Anh cười vì sự ngu ngốc của mình, cười vì một tình yêu chứa đầy giả dối.
"Cô có biết rằng tối hôm đó, cái hôm mà cô phản bội tôi, tôi đã định sẽ cầu hôn cô không?"
Mộc Tịch Nhiên lúc này mới biết Nguyên Chính Quân định cầu hôn mình, nếu cô biết trước được điều đó liệu cô có phản bội anh nữa không?
"Tôi ngồi chờ cô như một thằng điên ở nhà hàng đến tận hai tiếng, vừa ngồi chờ vừa mỉm cười ngắm nhìn chiếc nhẫn mà tôi sẽ đeo cho cô. Tôi hi vọng sẽ được ngắm cô trong bộ váy tuyệt đẹp mà tôi đã chuẩn bị và cực kỳ ngóng chờ khoảnh khắc cô đồng ý lời cầu hôn của tôi."
Nguyên Chính Quân bất chợt im lặng sau đó tiếp tục nói:
"Hừ… đúng là mơ mộng hão huyền, tôi lại cứ như thằng ngốc mong chờ một điều sẽ chẳng bao giờ xảy ra."
Mộc Tịch Nhiên đưa bàn tay run rẩy của mình lên lau nước mắt cho Nguyên Chính Quân, dù đã nhẫn tâm phản bội anh nhưng tình yêu mà cô dành cho anh đều xuất phát từ tận trái tim mình. Nguyên Chính Quân liếc nhìn cô, anh bất chợt nắm lấy tay cô ép thẳng vào tường.
"Á…"
"Mộc Tịch Nhiên, cô đã phản bội tôi vì thế cô đã không còn xứng đáng với chiếc nhẫn này nữa."
Nguyên Chính Quân bóp chặt lấy cằm của Mộc Tịch Nhiên sau đó thẳng tay ném hộp nhẫn ra ngoài cửa sổ.
Choang!!!
Một góc của cửa kính bị phá vỡ, chiếc hộp bay ra bên ngoài chỉ để lại những mảnh vụn thủy tinh rắc đầy ra sàn nhà.
Mộc Tịch Nhiên muốn ngăn anh ném chiếc nhẫn đi nhưng cuối cùng vẫn chậm hơn một bước. Hai má của cô bị anh bóp chặt lại, miệng không thể nói chuyện chỉ biết ư ư trong cổ họng. Nhìn thấy cúc áo của cô bị đứt, một phần ngực đang lấp ló lộ ra ngoài, yết hầu của anh di chuyển liên tục và nơi đó tự dưng lại có phản ứng. Nguyên Chính Quân đã nghĩ ra cách để trừng phạt cô, anh nhếch miệng cười sau đó bế bổng cô lên.
"Nguyên Chính Quân, anh làm gì vậy?"
Bịch!
"Á…"
Mộc Tịch Nhiên bị anh ném thẳng xuống mặt giường, mái tóc cô bung xõa trên ga giường trắng tinh.
Trong lúc cô đang quằn quại đau đớn vì lưng bị tiếp xúc với mặt giường bởi một lực khá mạnh thì Nguyên Chính Quân lại vừa nhìn cô vừa trượt tay cởi bỏ cúc áo.
"Nguyên Chính Quân, đừng làm như vậy."
Mộc Tịch Nhiên chống khuỷu tay ngồi dậy, hai mắt trợn tròn nhìn theo từng động tác cởi áo của anh.
Nguyên Chính Quân cởi chiếc áo sơ mi bên ngoài ra, cơ thể săn chắc được giấu sau lớp áo cũng đã lộ diện. Anh ném chiếc áo xuống đất, sau đó tiến đến cởi cúc áo của Mộc Tịch Nhiên.
Mộc Tịch Nhiên hốt hoảng nắm lấy tay anh, cô lắc đầu:
"Không, đừng làm như vậy, em cầu xin anh."
"Buông ra!"
Nguyên Chính Quân gắt gỏng hất tay của Mộc Tịch Nhiên ra khỏi tay mình. Thấy việc cởi cúc áo vừa phiền toái lại mất thời gian nên Nguyên Chính Quân đã thẳng tay xé chiếc áo của cô ra làm hai.
Roạc! Roạc!
Tiếng xé áo vang lên khắp căn phòng, chẳng mấy chốc trên người của Mộc Tịch Nhiên chỉ còn lại chiếc áo lót màu đen.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!