Chương 407 Anh ấy thấy người làm cũng không cách nào chế ngự được
Trần Quân Phi, chỉ đành đích thân ra tay ấn lấy vai của Trần Quân Phi.
“Anh, anh bình tĩnh lại cho em.”
“Cút ra, anh phải đi tìm Hoàng Song Thư, của…” Đôi mắt Trần Quân Phi đỏ như máu, vẻ mặt dữ tợn và hung hăng nhìn Phan Huỳnh Bảo.
Nhìn Trần Quân Phi như thế này, ánh mắt Phan Huỳnh Bảo nổi lên từng cơn âm u: “Bây giờ anh đến đó rồi tìm kiểu gì? Bên dưới vách đá đó có cái gì anh biết không? Anh căn bản là không hề biết bên dưới đó sâu cỡ nào, làm sao mà tìm đây?”
“Cút…” Trần Quân Phi vung nắm đấm, hất về phía mặt của Phan Huỳnh Bảo. Nhìn thấy nắm đấm của Trần Quân Phi, Phan Huỳnh Bảo dùng một tay bắt lấy.
Anh ấy ra sức siết chặt nắm đấm của Trần Quân Phi, giọng nói trầm thấp vô cùng đáng sợ: “Anh, điều duy nhất mà anh có thể làm bây giờ chính là bình tĩnh lại, có nghe thấy không?”
“Anh không muốn bình tĩnh… cút ra… anh phải đi tìm Hoàng Song Thư… Có nghe thấy không, anh phải đi tìm…”
“Em sẽ đi tìm Hoàng Song Thư, việc quan trọng nhất bây giờ của anh chính là chăm sóc đôi chân của anh cho thật chu đáo. Đừng quên rằng bây giờ là thời khắc quan trọng nhất của anh, chẳng lẽ anh muốn tất cả những nỗ lực đều đổ sông đổ biển hết hay sao?”
Phan Huỳnh Bảo gầm thét lên với Trần Quân Phi. Vốn dĩ Trần Quân Phi vẫn còn đang không ngừng vùng vẫy, rồi bỗng nhiên yên tĩnh lại.
“Hoàng Song Thư vẫn luôn mong muốn anh có thể đứng lên. Chính bản thân anh cũng từng nói nhất định sẽ đứng dậy, đừng khiến em phải khinh thường anh.” Phan Huỳnh Bảo thấy Trần Quân Phi đã bình tĩnh lại, biết rằng Trần Quân Phi đã nghe thấy lời nói của mình.
“Anh hai, em sẽ chịu trách nhiệm đi tìm chị dâu về. Điều mà anh phải làm bây giờ chính là chữa trị cho đôi chân của anh, anh còn phải chăm sóc cho Bánh Quy nữa.” Phan Huỳnh Bảo nhìn gương mặt anh tuấn trắng bệch của Trần Quân Phi, anh ấy hơi bất đắc dĩ nói.
“Em trai… nhất định phải… tìm được Song Thư, nhất định phải tìm được…”
Trần Quân Phi chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn Phan Huỳnh Bảo, gương mặt kiên quyết ấy của người đàn ông dần dần trở nên ảm đạm lạ thường.
“Cuộc sống trước đây của anh quá tồi tệ, mãi cho đến khi gặp được Hoàng Song Thư thì anh mới biết được rốt cuộc làm thế nào để yêu một người, anh không thể mất đi Hoàng Song Thư được.”
“Em biết.”
Nhìn dáng vẻ này của Trần Quân Phi, tâm trạng của Phan Huỳnh Bảo cũng chẳng dễ chịu là bao.
Anh ấy ngồi xổm người xuống nắm lấy tay của Trần Quân Phi, gật đầu một cách nặng nề rồi nói: “Em sẽ tìm được Hoàng Song Thư thôi, Hoàng Song Thư sẽ không sao đâu.”
Cuộc sống của cô và Trần Quân Phi vừa mới chỉ bắt đầu, sao có thể xảy ra chuyện được? Nhất định sẽ không sao đâu.
“Mẹ ơi… Bánh Quy muốn gặp mẹ.”
Hai anh em nhìn nhau, vào lúc cả hai đều không nói lời nào thì quản gia ôm Bánh Quy đang khóc sướt mướt bước đến.
Nhìn thấy Bánh Quy khóc đến nỗi mặt đỏ tới mang tai, khóe mắt của Trần Quân Phi không khỏi rườm rướm nước mắt.
Đây là con trai của anh và Hoàng Song Thư, là con của anh và Hoàng Song Thư đấy.
“Đưa Bánh Quy cho tôi đi.” Trần Quân Phi vươn đôi tay đang run rẩy lên, cất giọng nói khản đặc với quản gia.
Quản gia đưa Bánh Quy cho Trần Quân Phi, anh nhẹ nhàng vỗ lưng của Bánh Quy rồi cúi đầu xuống hôn lên gương mặt thằng bé.
“Bánh Quy ngoan nào, mẹ sẽ không sao đâu, mẹ sẽ trở về sớm thôi.”
Bánh Quy mở đôi mắt to tròn ửng đỏ, dường như thằng bé không hiểu những điều mà Trần Quân Phi đang nói, chỉ khóc mãi thôi.
“Mẹ con sẽ không nỡ bỏ lại hai bố con mình đâu, con biết không?”
Trần Quân Phi vỗ lưng của Bánh Quy, tự mình lẩm bẩm.
Phan Huỳnh Bảo nhìn Trần Quân Phi và Bánh Quy, anh ấy trầm mặc đứng đậy đi ra khỏi phòng của Trần Quân Phi.
“Cậu chủ Bảo.”
Phan Huỳnh Bảo rời khỏi phòng, Minh Cường và Huỳnh Viết Huy đang đợi ngoài cửa lập tức bước đến.
Ánh mắt lạnh lẽo của Phan Huỳnh Bảo nhìn Minh Cường, hỏi: “Vẫn chưa tìm thấy sao?”
“Vâng… vâng ạ.” Sau khi Minh Cường nhìn Phan Huỳnh Bảo một cái thì lập tức chuyển dời tầm mắt.
Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng cười trừ, ánh mắt tràn đầy sự lạnh lẽo gian tà: “Tiếp tục tìm, cho dù là thi thể thì cũng phải tìm cho bằng được.”
“Vâng.”
Nhìn bóng lưng cao ngạo lạnh lẽo của Phan Huỳnh Bảo, Minh Cường và Huỳnh Viết Huy khẽ liếc mắt nhìn nhau rồi chia ra làm việc của chính mình.
Ngày thứ ba Hoàng Song Thư mất tích, cả nhà họ Trần chìm vào cơn trầm mặc khó để diễn tả thành lời.
Tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, sợ rằng sẽ chọc giận Trần Quân Phi.
Điền Thanh Mây và Vũ Khả Hân cũng biết chuyện Hoàng Song Thư mất tích, cả hai người họ đều vô cùng bất an, thậm chí là không biết rốt cuộc phải làm thế nào.
Và người chống đỡ cục diện hiện giờ… là Phan Huỳnh Bảo.
Ba ngày này, Phan Huỳnh Bảo chẳng hề chợp mắt, vẫn luôn tìm kiếm Hoàng Song Thư ở nơi mà cô đã rơi xuống.
Dù sao phía dưới vực sâu là một mảng rừng rậm và vách núi cao chót vót, nếu muốn tìm được Hoàng Song Thư thì cũng rất khó khăn.
Thế là bọn họ tìm suốt ba ngày nhưng vẫn không có bất kì vết tích nào.
Đôi chân của Trần Quân Phi đã bước vào giai đoạn quan trọng nhất, anh chỉ có thể nhẫn nhịn tâm trạng muốn tự mình đích thân đi tìm Hoàng Song Thư, phải chữa trị đôi chân trước.
Chập tối hôm thứ ba, lúc Phan Huỳnh Bảo đang nổi giận thì đội tìm kiếm bên phía vách núi truyền đến một tin tức nói là đã tìm thấy thi thể của Lâm Tấn Sang.
Hai tiếng đồng hồ sau, Phan Huỳnh Bảo chạy ngay đến. Nhìn thấy thi thể đã biến dạng móp méo của Lâm Tấn Sang, anh ấy sầm mặt xuống, chỉ lạnh nhạt quét mắt nhìn Lâm Tấn Sang một cái rồi hỏi người của đội tìm kiếm: “Chỉ có mỗi Lâm Tấn Sang? Xung quanh anh ta không có người nào khác hay sao?”
Lâm Tấn Sang kéo Hoàng Song Thư xuống, không lý nào chỉ nhìn thấy mỗi Lâm Tấn Sang mà không nhìn thấy Hoàng Song Thư?
Câu hỏi của Phan Huỳnh Bảo khiến người của đội tìm kiếm không nói ra được một lời nào, tất cả mọi người đều im lặng. Bọn họ đã tìm kiếm suốt ba ngày, khó khăn lắm mới tìm thấy Lâm Tấn Sang nhưng mà xung quanh gần chỗ Lâm Tấn Sang chẳng hề phát hiện ra sự tồn tại của người thứ hai. Cũng có thể nói là lúc rơi xuống, Hoàng Song Thư và Lâm Tấn Sang đã rơi ở hai nơi khác nhau.
Lâm Tấn Sang đã chết rồi, hơn nữa trạng thái chết cũng thảm như thế này, nói không chừng Hoàng Song Thư.. sẽ chết thảm hơn nữa cũng không ai biết được.
Nghĩ đến đây, đột nhiên tâm trạng của mọi người có chút nặng trĩu, Phan Huỳnh Bảo cũng thế.
Anh ấy cho người tiếp tục tìm kiếm, cho dù có bỏ ra bao nhiêu sức người và của cải đi chăng nữa cũng nhất định phải tìm được Hoàng Song Thư.
Nếu như Hoàng Song Thư xảy ra chuyện, chỉ sợ rằng Trần Quân Phi sẽ không chịu nổi.
Lúc Trần Quân Phi biết được chuyện tìm thấy thi thể của Lâm Tấn Sang thì trời đã tối.
Phan Huỳnh Bảo lo lắng cho trình trạng sức khỏe của Trần Quân Phi nên đã dọn đến nhà họ Trần chăm sóc cho Trần Quân Phi. Tối đến, lúc Phan Huỳnh Bảo nói về chuyện Lâm Tấn Sang đã chết, đồng thời thi thể được tìm thấy ở trong rừng, sắc mặt của Trần Quân Phi trông lạnh nhạt lạ thường.
“Vậy à, chết rồi sao? Vốn dĩ cậu ta nên chết từ lâu rồi.” Lâm Tấn Sang lôi Hoàng Song Thư xuống vực thẳm, vốn dĩ đã nên chết từ lúc đó rồi. Hiện giờ nghe thấy Lâm Tấn Sang đã chết, điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Trần Quân Phi.
“Nhưng mà đến bây giờ chúng ta vẫn chưa tìm thấy Song Thư.” Phan Huỳnh Bảo đặt đôi đũa trong tay xuống, đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào Trần Quân Phi và nói.
Trần Quân Phi nhìn chén cơm trong tay rồi lạnh nhạt nói: “Cô ấy sẽ không sao đâu, cô ấy không nỡ bỏ lại anh và Bánh Quy.”
Trần Quân Phi nói xong thì đặt chén cơm trong tay xuống rồi chật vật đứng lên khỏi ghế.
Những ngày này, các tế bào thần kinh cơ chân của Trần Quân Phi khôi phục rất nhanh. Bác sĩ kiến nghị Trần Quân Phi tập đi mỗi ngày, vì thế anh vẫn luôn cố gắng tập đi. Hiện giờ anh giống như một đứa trẻ đang chập chững bước đi vậy, bước chân tập tễnh lắc lư loạng choạng, đi một bước thì sẽ té ngã.
Nhưng mà Trần Quân Phi là một người vô cùng cố chấp, dù cho có té ngã cũng không thích được người khác đỡ lấy.
Nhiều lúc sự ngang bướng của Trần Quân Phi khiến Phan Huỳnh Bảo không biết phải làm sao.
“Anh hai, em đỡ anh lên lầu nhé.” Phan Huỳnh Bảo vươn tay muốn đỡ lấy Trần Quân Phi nhưng bị Trần Quân Phi từ chối.
Trần Quân Phi lắc đầu, trên khuôn mặt nghiêm nghị hiện lên một lớp mồ hôi lạnh. Anh siết chặt nắm tay, ánh mắt kiên định nói: “Anh có thể làm được, anh đã hứa với Song Thư rằng anh sẽ đứng lên được, nhất định sẽ.. đứng lên được.”
Phan Huỳnh Bảo nhìn Trần Quân Phi kiên trì bước đi một mình, ánh mắt thấp thoáng mang chút bi thương.
Lúc anh ấy trở về từ nhà họ Trần thì tâm trạng rất bực bội, cả người đều thẩn thờ. Đến cả lúc lái xe cũng lắc lư loạng choạng và rồi đụng phải một chiếc xe thể thao màu đỏ.
“Này, anh lái xe kiểu gì thế? Có biết lái không vậy?”
Phan Huỳnh Bảo ngồi trên ghế lái, sắc mặt không chút biểu cảm nhìn chiếc xe màu đỏ ở phía đối diện. Sau khi cửa xe được mở ra, một người phụ nữ mặc bộ đồ da, tướng mạo trông có vẻ hơi khí phái bước xuống từ trên xe.
Cô ấy ra sức vỗ vào cửa xe của Phan Huỳnh Bảo, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập phẫn nộ.
Phan Huỳnh Bảo lạnh nhạt mở cửa xe, lấy ra một tờ chi phiếu từ trong túi, vẻ mặt không chút biểu cảm nói: “Bao nhiêu tiền?”
“Anh tưởng rằng có tiên là ngon à?
Tôi nói cho anh biết, anh có nhiều tiền cỡ nào thì cũng không thể bồi thường cho sự tổn thất mà tôi phải gánh chịu đâu.” Âu Tịnh giận dữ liếc nhìn Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo nhíu mày, đôi mắt xanh lục động lòng người ấy thấp thoáng hiện lên một chút bực bội.
“Vậy thì… cô muốn giải quyết như thế nào?”
Lúc này, Âu Tịnh mới nhìn rõ được tướng mạo của Phan Huỳnh Bảo. Cô ấy chớp chớp đôi mắt một cái, áp sát mặt vào Phan Huỳnh Bảo rồi vươn tay ra, vô cùng ngả ngớn bóp lấy cằm của Phan Huỳnh Bảo và nói: “Tôi thấy trông anh cũng được đấy. Hay là vầy đi, nể tình trướng mạo đẹp trai của anh, anh ở với tôi một đêm, chuyện lân này coi như bỏ qua. Anh cảm thấy thế nào?”
Người phụ nữ bày ra dáng vẻ một cô nàng lưu mang, cười hi hi nhìn Phan Huỳnh Bảo.
Đột nhiên ánh mắt của Phan Huỳnh Bảo chợt lạnh xuống, anh nhấc chân lên đá thẳng về phía Âu Tịnh. Âu Tịnh thấy thế, động tác nhanh nhẹn tránh né Phan Huỳnh Bảo.
Thân hình người phụ nữ nhẹ như chim yến, từ động tác khéo léo tránh né Phan Huỳnh Bảo lúc nãy có thể thấy được người phụ nữ này cũng không phải người bình thường.
Âu Tịnh tiêu sái nhướng mày, cong môi cười với Phan Huỳnh Bảo: “Anh đẹp trai, thật không ngờ anh cũng là một người luyện rõ đấy. Chi bằng chúng ta thi đấu một trận, nếu như tôi thắng thì anh ngủ với tôi một đêm.”
Người phụ nữ này nói ra những lời nhục nhã như thế mà trên mặt hoàn toàn không có một chút xấu hổ nào, chỉ có mỗi sự thản nhiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!