Chương 485
Nghe thấy tiếng rên la của Phan Huỳnh Bảo, Lê Châu Sa cuống lên: “Em… xin lỗi.”
Sắc mặt Phan Huỳnh Bảo tối sầm lại, không biết phải làm sao.
“Anh ba, em không cố ý đâu.”
Trần Thanh Thảo đưa tay che mắt rồi nói với vẻ mặt ngây vô tội.
Lê Châu Sa thấy khuôn mặt của Trần Thanh Thảo đỏ bừng lên mới thầm nghĩ rằng không ngờ một người không sợ trời không sợ đất như Trần Thanh Thảo lại biết ngại ngùng nữa cơ đấy.
Lê Châu Sa đứng dậy, chỉnh lại quần áo rồi nói: “Gạo Tẻ đến rồi à, chị đi rửa trái cây cho em nha.”
“Chị ba, chị đang mang thai mà, để đó em làm cho.” Trần Thanh Thảo ngăn Lê Châu Sa lại, cười khúc khích rồi mang trái cây trên bàn đi rửa.
Lê Châu Sa hờn dỗi nhìn Trần Thanh Thảo, khuôn mặt cô ấy vẫn cứ nóng ran lên.
Hai người ở bên cạnh Phan Huỳnh Bảo một lúc lâu, sau đó mới cùng nhau rời khỏi phòng bệnh của anh ấy.
Lê Châu Sa thông minh như vậy, sao cô ấy có thể không biết Trần Thanh Thảo có điều muốn nói với mình chứ.
Lúc hai người họ cùng bước ra khỏi cổng bệnh viện, trong lúc đợi xe Lê Châu Sa vén mái tóc bị gió thổi tung qua mang tai rồi nói với Trần Thanh Thảo: ” Gạo Tẻ, em muốn nói gì với chị thì cứ nói đi, chúng ta đều là người một nhà mà…”
“Lúc nãy, chị ấy không cố ý đâu.”
Trần Thanh Thảo suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng quyết định nói giúp cho Vũ Phương Thùy.
Cô bé sợ Lê Châu Sa sẽ oán hận Vũ Phương Thùy nên không kiềm được lòng mà nói giúp cho cô ta.
Làm sao Lê Châu Sa lại không biết Trần Thanh Thảo đang nói đỡ cho Vũ Phương Thùy cơ chứ?
Cô ấy nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Thảo, thản nhiên nói: “Gạo Tẻ, chuyện giữa chị và Vũ Phương Thùy chỉ vài ba câu thì không thể nói cho rõ ràng được. Chị chỉ có thể nói rằng nếu như cô ta không tiếp tục làm ra những chuyện đó thì giữa chị và cô ta sẽ không còn thù oán gì nữa, điều quan trọng ở đây không phải thái độ của chị dành cho cô ta mà là cô ta muốn làm gì.”
Lê Châu Sa lập tức nói rất rõ ràng, nếu như Vũ Phương Thùy vẫn cố chấp không chịu tỉnh ngộ thì đương nhiên Lê Châu Sa cũng không thể nương tay với cô ta được.
“Em biết, nếu chị ấy còn cố chấp như vậy thì em cũng sẽ không nhận chị ấy nữa.”
Trần Thanh Thảo siết chặt bàn tay, ánh mắt sáng rỡ nhìn Lê Châu Sa rồi nói.
Lê Châu Sa vuốt ve những sợi tóc mềm mượt của Trần Thanh Thảo: “Gạo Tẻ lớn thật rồi.”
“Không có đâu nha, em lớn xưa giờ rồi nha.” Trần Thanh Thảo thè lưỡi ra trêu ghẹo Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa không nhịn được lập tức cười phá lên.
Sau khi tạm biệt Gạo Tẻ, Lê Châu Sa quay về chỗ ở của mình, tạm thời cô ấy vẫn chưa dọn về ở nhà họ Phan. Dù gì thì Vũ Phương Thùy và Phan Huỳnh Bảo vẫn chưa ly hôn, nếu như Lê Châu Sa dọn đến nhà họ Phan sẽ đem đến rất nhiều phiền toái, vì thế Lê Châu Sa tạm thời vẫn ở lại ngôi nhà mà lúc trước cô thuê ở thành phố.
Lê Châu Sa vừa lấy chìa khóa định mở cửa thì một bóng đen tiến lại gần, không nói không rằng liền kéo lấy tay cô ấy và đẩy cô áp sát lên cánh cửa.
Sức lực của người đó rất mạnh, toàn thân nồng nặc mùi rượu xộc vào trong mũi của Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhìn xem người đàn ông đang giữ lấy mình là ai. Ngay lập tức, cô ấy nén lại nỗi sợ trong lòng rồi lạnh lùng nói: “Trương Thiên Toàn, anh uống say rồi.”
“Say sao? Tôi không say, tôi không hề say chút nào.” Hai mắt của Trương Thiên Toàn đỏ ngầu cùng khuôn mặt bê bết nhìn chằm chằm vào Lê Châu Sa.
Anh ta áp khuôn mặt tuấn tú của mình lại gần Lê Châu Sa, hơi thở nóng ran đầy xa lạ khiến cô ấy cảm thấy chán ghét. Cô ấy vùng tay mình ra rồi hít thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân nói với Trương Thiên Toàn “Trương Thiên Toàn, nếu anh còn làm loạn nữa thì cả đời này tôi sẽ không để ý tới anh nữa.”
“Nói cho tôi biết đi, Phan Huỳnh Bảo tốt đến vậy ư? Lê Châu Sa, em nói đi, Phan Huỳnh Bảo thật sự tốt đến vậy sao?” Trương Thiên Toàn giữ chặt lấy vai của Lê Châu Sa rồi dùng hết sức bóp chặt vai cô ấy. Sức lực trên tay anh ta rất mạnh, dường như muốn bóp gãy xương vai cô ấy ra vậy.
Lê Châu Sa bị đau nhưng chỉ hít lấy một hơi rồi khuôn mặt căng thẳng ấy lại lạnh lùng không hề có chút biểu cảm nào, kế đó cô ấy vùng vẫy ra khỏi tay anh ta.
“Trương Thiên Toàn, tôi đã nói rồi, đừng làm loạn trước mặt tôi nữa.”
Lê Châu Sa nói ẩn ý với giọng điệu mất kiên nhẫn khiến cho cơn tức giận của Trương Thiên Toàn càng bùng lên mãnh liệt, khuôn mặt anh ta tối sầm lại rồi đẩy Lê Châu Sa ngã xuống nền. Anh ta điên cuồng giữ lấy cánh tay đang giãy giụa của Lê Châu Sa, sau đó định xé rách quần áo trên người cô ấy. Hai chân của Lê Châu Sa không ngừng vùng vẫy lung tung, ngay lúc này thì Trần Quân Phi bỗng nhiên xuất hiện.
Ánh mắt anh đằng đẳng sát khí và vô cùng khủng bố khi nhìn thấy Trương Thiên Toàn đối xử với Lê Châu Sa như thế.
“Trương Thiên Toàn, tên khốn khiếp này, mày định làm gì với Lê Châu Sa hả?”
Trần Quân Phi đưa tay túm lấy cả người của Trương Thiên Toàn rồi đấm mạnh vào mặt anh ta.
Khuôn mặt tuấn tú của Trương Thiên Toàn bị Trần Quân Phi đấm đến bầm tím, dường như anh ta cũng tức điên lên, hai người họ liền bắt đầu đánh nhau ngoài sân nhà của Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa ôm lấy bụng rồi chỉnh lại áo quần, nhìn thấy cả hai người Trần Quân Phi và Trương Thiên Toàn đều không phân thắng bại, lại nghĩ đến Trương Thiên Toàn ba lần bốn lượt làm những chuyện quá đáng đối với mình thì Lê Châu Sa thở dài rồi cúi gằm mặt xuống, sau đó nhặt lấy một cây gậy trên mặt đất đánh vào người của Trương Thiên Toàn.
“Trương Thiên Toàn, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không yêu anh đâu. Anh như vậy càng khiến tôi ghét anh hơn thôi, thậm chí là ghét đến cùng cực.”
Lê Châu Sa cứ thế vung gậy đánh vào người của Trương Thiên Toàn thế nhưng anh ta lại không hề né tránh.
Miệng anh ta rách toạc, khuôn mặt tuấn tú ấy trở nên bầm dập.
Khi Lê Châu Sa dùng gậy đánh vào người Trương Thiên Toàn, toàn thân anh ta run lên bần bật đồng thời nhìn chằm chằm vào Lê Châu Sa bằng ánh mắt run rẩy.
“Lê Châu Sa, chọn Phan Huỳnh Bảo nhất định sẽ khiến em hối hận.”
“Điều khiến tôi hối hận nhất đó chính là làm bạn với anh.” Lê Châu Sa lạnh lùng vứt que gậy xuống đất rồi hất cằm một cách đầy kiêu hãnh.
Lê Châu Sa đã xem Trương Thiên Toàn là bạn tốt, thế nhưng… anh ta đã đối xử với cô ấy như thế nào chứ? Trương Thiên Toàn đối xử với Lê Châu Sa như vậy khiến cô ấy rất buồn bã và đau lòng.
Trương Thiên Toàn nhếch mép cười rồi dùng tay quệt ngang khóe miệng của mình, toàn thân lảo đảo nhìn Lê Châu Sa và Trần Quân Phi bằng ánh mắt khinh bỉ.
“Em nghe rõ cho tôi, tôi sẽ khiến cho Phan Huỳnh Bảo phải chết.”
Đây là lời của Trương Thiên Toàn nói với Lê Châu Sa, vốn dĩ yêu luôn con cờ trong tay mình chính là chuyện bi thương nhất trên đời này.
Ngay từ khi bắt đầu, lẽ ra anh ta không nên yêu con cờ của mình là Lê Châu Sa, thật sự không nên.
Sau khi Trương Thiên Toàn rời đi, toàn thân Lê Châu Sa cứng đờ hệt như tượng đá.
Cô ấy từ từ buông cây gậy trong tay mình xuống, chiếc gậy rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai.
“Em không sao chứ?” Trần Quân Phi sầm mặt xuống, nhìn ra phía cổng đến khi không còn thấy bóng dáng của Trương Thiên Toàn nữa thì bước tới chỗ của Lê Châu Sa dìu cô ấy dậy.
Hiện giờ Lê Châu Sa đang mang thai, dĩ nhiên Trần Quân Phi không thể để cô chịu bất cứ tổn thương nào.
“Không sao.” Lê Châu Sa nhìn Trần Quân Phi rồi lắc đầu nói.
“Để anh dìu em vào trong trước đã.” Trần Quân Phi nhìn thấy khuôn mặt của Lê Châu Sa có vẻ xanh xao thì không khỏi u sầu.
Sau khi Trần Quân Phi dìu Lê Châu Sa vào trong thì lập tức rót cho cô ấy một ly nước ấm, Lê Châu Sa hoảng loạn uống xong thì đặt ly lên bàn.
“Chuyện của Trương Thiên Toàn, em đừng lo lắng.”
Trần Quân Phi nhìn Lê Châu Sa thản nhiên nói.
“Anh hai… sao anh lại đến đây?” Lê Châu Sa thắc mắc hỏi Trần Quân Phi.
Trần Quân Phi rất hiếm khi đến tìm cô ấy, Lê Châu Sa thắc mắc cũng không có gì làm lạ.
“Vốn dĩ anh có chuyện muốn nói với em nên mới đến đây, không ngờ lại bắt gặp Trương Thiên Toàn đối xử với em như vậy.”
Nét mặt của Trần Quân Phi lộ rõ vẻ lo lắng.
Bàn tay của Lê Châu Sa siết chặt thành nắm đấm.
Trần Quân Phi đưa túi tài liệu mà anh mang theo bên mình ra cho Lê Châu Sa xem.
Lê Châu Sa cầm lấy túi tài liệu, vẻ mặt thắc mắc nhìn Trần Quân Phi, sau đó cô ấy mở ra theo ám hiệu của Trần Quân Phi.
Sau khi đọc kỹ những gì bên trong túi tài liệu đó, Lê Châu Sa đưa tay che miệng hốt hoảng, cô ấy không dám tin vào mắt mình.
“Trên đó đã ghi rất rõ ràng, anh nghĩ chắc không cần phải giải thích nữa.”
“Vậy là tất cả đều là âm mưu của Trương Thiên Toàn sao?”
Lê Châu Sa vô cùng kinh sợ, từ từ bỏ túi tài liệu trên tay mình xuống, siết chặt nắm đấm rồi nhìn Trần Quân Phi.
Bên trong túi tài liệu mà Trần Quân Phi đưa cho Lê Châu Sa là tất cả chân tướng sự việc xảy ra đêm đó giữa Lê Châu Sa và Trương Thiên Toàn.
Lúc Trần Quân Phi cầm trên tay mở tài liệu này, anh cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Anh vẫn luôn nghi ngờ sự xuất hiện của Trương Thiên Toàn, bây giờ thì lại càng nghi ngờ hơn về thân thế của anh ta.
“Ừ, tất cả đều là âm mưu của Trương Thiên Toàn, bao gồm cả chuyện giữa Huỳnh Bảo và Vũ Phương Thùy.
Nếu anh đoán không nhầm thì tất cả đều là kế hoạch của Trương Thiên Toàn, mục đích chính là khiến em và Phan Huỳnh Bảo phải đau khổ.”
Trần Quân Phi đan hai tay đặt trước bụng rồi nói với giọng trầm tĩnh.
“Tại sao Trương Thiên Toàn lại làm như vậy?”
Đây là điều mà Lê Châu Sa thắc mắc nhất.
Rốt cuộc Trương Thiên Toàn và Phan Huỳnh Bảo có thù oán sâu nặng gì chứ?
“Anh đã điều tra Trương Thiên Toàn mấy lần rồi nhưng vẫn không điều tra ra được điều gì cả, nếu anh đoán không nhầm thì Trương Thiên Toàn và Phan Huỳnh Đức có liên quan đến nhau.
“Bố của Huỳnh Bảo sao?”
Lê Châu Sa lại càng cảm thấy khó hiểu hơn.
Trần Quân Phi vuốt cằm, suy tư nói: “Chắc là bố của Trương Thiên Toàn và chú út có thù hận gì đó, Trương Thiên Toàn vì muốn báo thù nên mới tiếp cận em sau đó lên kế hoạch hãm hại em và Huỳnh Bảo.”
Lê Châu Sa nghe xong, trong lòng cuộn đầy giông bão.
Thì ra mọi chân tướng sự việc là như thế.
Vậy thì… Vũ Phương Thùy đóng vai trò gì trong chuyện này?
“Vũ Phương Thùy chắc cũng là con rối trong tay của Trương Thiên Toàn, cô ta và Trương Thiên Toàn cùng ngồi chung một thuyền.”
Dường như nhìn thấy được những suy nghĩ trong lòng của Lê Châu Sa nên Trân Quân Phi đã tiếp lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!