Chương 562
Trần Thanh Thảo nhìn ra khoảng trống hư vô ngoài cửa sổ và lẩm bẩm với Trương Thiên Toàn.
Trương Thiên Toàn nghe Trần Thanh Thảo nói như vậy, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị. Chuyện này cũng chưa từng xảy ra trước đây, cô phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đi.”
“Cho dù chỉ có một phần trăm cơ hội, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc.” Khuôn mặt Trần Thanh Thảo lộ ra vẻ bướng bỉnh và lạnh lùng đáng sợ.
Làm sao Trương Thiên Toàn lại không biết sự kiên trì của Trần Thanh Thảo chứ? Bây giờ dường như anh ta không thể làm bất cứ điều gì khác ngoại trừ thở dài.
“Nghe nói cô có thai?” Ngay cả khi Trương Thiên Toàn ở thủ đô nhưng anh ta cũng đã sớm biết chuyện Trần Thanh Thảo mang thai.
Trần Thanh Thảo cúi đầu nhìn cái bụng hơi nhô ra của mình, không hề cố ý che giấu, khẽ gật đầu nói: “Ừm, đã ba tháng.”
“Cô… không có chút tình cảm nào với anh ta sao?”
“Để bồi thường, cho nên… Tôi mang thai con của anh ấy, coi như là… bồi thường cho anh ấy. Tôi tin Vĩnh Kỳ sẽ không khinh thường chán ghét tôi đâu.”
Trần Thanh Thảo kéo khóe môi cứng ngắc của cô, trong đầu dần hiện lên khuôn mặt của Đinh Kiến Quốc, dáng vẻ dịu dàng, cao ngạo, thậm chí là dáng vẻ ghen tị và tức giận của anh.
Đinh Kiến Quốc … thật sự xin lỗi, vì Vĩnh Kỳ, em chỉ có thể làm tổn thương anh như thế này, xin lỗi…
Sau khi Trần Thanh Thảo và Trương Thiên Toàn nói chuyện điện thoại xong, vừa đặt điện thoại xuống, cô quay người xuống lầu ăn canh thì thấy Đinh Kiến Quốc đang dựa vào khung cửa, không biết đã nhìn cô bao lâu rồi.
Đôi mắt tối đen như mực của người đàn ông nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo hơi khiếp sợ trước thứ ánh sáng trong mắt Đinh Kiến Quốc, toàn thân của cô căng cứng cả lên.
Cô ngơ ngác, không dám nhìn vào mắt Đinh Kiến Quốc.
Đinh Kiến Quốc… đã nghe hết hay chưa?
Nếu… là như thế này, vậy thì…
Ngay khi Trần Thanh Thảo đang suy nghĩ về mọi chuyện, Đinh Kiến Quốc sải bước tới, ôm lấy thân hình mảnh mai của Trần Thanh Thảo và ôm chặt người phụ nữ vào lòng.
Cơ thể Trần Thanh Thảo run lên một cách không thể kiểm soát.
“Thanh Thảo… anh đã nói rõ với nhà họ Lý rồi, anh cũng đã xóa bỏ hôn ước với Lý Mộc Hoa rồi. Hai chúng ta kết hôn, được không?”
Đinh Kiến Quốc thì thầm về phía tai Trần Thanh Thảo với một giọng trầm thấp.
Đôi mắt của Trần Thanh Thảo hiện lên một màu đỏ nhạt, cô đưa tay lên, yếu ớt ôm eo Đinh Kiến Quốc nói: “Được.”
Chỉ cần là yêu cầu của Đinh Kiến Quốc, Trần Thanh Thảo sẽ đồng ý…
Vì cô nợ Đinh Kiến Quốc nên cô phải trả lại.
“Mẹ anh sẽ lập tức quay về đây, qua một đoạn thời gian bà ấy nhất định sẽ thích em.”
Khi Đinh Kiến Quốc nghe Trần Thanh Thảo nói đồng ý, đôi mắt của anh tràn đầy ánh sáng, giống như một đứa trẻ nhận được món đồ chơi yêu thích của mình.
Trần Thanh Thảo vẫn nhớ rằng lần đầu tiên nhìn thấy Đinh Kiến Quốc, Đinh Kiến Quốc đã mang đến cho cô một hơi thở cao quý và lãnh đạm, nhưng bây giờ Đinh Kiến Quốc lại mang đến cho Trần Thanh Thảo một cảm giác khó tả. Cảm giác này rất vi diệu…
“Hôm nay con có làm phiền em không?”
Đinh Kiến Quốc nhìn sâu vào khuôn mặt xinh đẹp của Trần Thanh Thảo, đặt tay lên bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô và nói.
Trần Thanh Thảo liếc nhìn Đinh Kiến Quốc, khẽ gật đầu nói: “Ừm… bé con rất ngoan, thật sự rất ngoan.”
Đinh Kiến Quốc nghe vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu nó dám không ngoan, anh sẽ cho nó biết tay.”
Đinh Kiến Quốc nhìn bụng Trần Thanh Thảo rồi nói với giọng điệu ngang tàn, nhưng vẻ mặt lại dịu dàng chưa từng thấy.
“Để anh đưa em ra ngoài ăn tối. Ăn tối xong chúng ta đi xem phim rồi đi dạo nhé.”
“Được.”
Trần Thanh Thảo nhẹ nhàng nhìn Đinh Kiến Quốc, không cần biết Đinh Kiến Quốc nói gì, Trần Thanh Thảo đều sẽ nói đồng ý.
Đinh Kiến Quốc ôm khuôn mặt của Trần Thanh Thảo, đôi mắt chăm chú nhìn từng đường nét trên khuôn mặt đó, giọng nói của anh hơi khàn và thấp: “Thanh Thảo, em có yêu anh không?”
“Yêu”
Trần Thanh Thảo nói với Đinh Kiến Quốc mà không một chút do dự.
“Anh yêu em, Trần Thanh Thảo, anh rất yêu em, vì vậy đừng rời xa anh, anh sẽ cho em thứ em muốn, anh sẽ cho em tất cả.”
Đinh Kiến Quốc thì thầm ôm đầu Trần Thanh Thảo, ghé sát lại và hôn lên khỏe môi của cô.
Động tác của người đàn ông dịu dàng vô cùng, điều này đã kích thích trái tim của Trần Thanh Thảo.
Nước mắt của Trần Thanh Thảo thiếu chút nữa lại trào ra.
Nhưng ngay sau đó, những giọt nước mắt đã bị Trần Thanh Thảo cổ gắng kìm lại.
Đinh Kiến Quốc, anh có biết điều gì không? Cho dù biết nhưng vẫn giả vờ không biết sao?
Đinh Kiến Quốc… sao anh lại có thể như vậy? Sao lại có thể như vậy…
Trần Thanh Thảo chậm rãi nhằm mắt lại, khó khăn hít một hơi thật sâu.
Sau khi hai người dây dưa với nhau ở trong phòng, thấy sắp đến giờ, Đinh Kiến Quốc đưa Trần Thanh Thảo ra ngoài.
Bọn họ đi đến một nhà hàng Ý trước, sau khi ăn xong, Đinh Kiến Quốc nắm tay Trần Thanh Thảo cùng đi đến rạp xem phim.
Trần Thanh Thảo thực sự không thích phim ảnh, cô dựa vào vòng tay của Đinh Kiến Quốc và nghe nhịp tim đập thình thịch của Đinh Kiến Quốc.
Âm thanh đó giống như nói với Trần Thanh Thảo rằng Vĩnh Kỳ vẫn còn sống.
Vĩnh Kỳ… anh ấy là một người đàn ông tốt, Gạo Tẻ là một người phụ nữ xấu, Gạo tẻ đã làm tổn thương người đàn ông này rồi.
“Tại sao em lại khóc? Không thích xem phim này à?” Dường như Đinh Kiến Quốc cảm nhận được tâm trạng của Trần Thanh Thảo, anh cúi đầu xuống và nhìn thấy những giọt nước mắt trên má Trần Thanh Thảo, đôi mắt anh hơi tối lại, lau khô những giọt lệ đó đi rồi nhíu mày hỏi.
Trần Thanh Thảo bối rối lắc đầu, cô hít một hơi thật sâu, giọng nói không được lưu loát lắm: “Chỉ là em hơi cảm động thôi.”
“Đồ ngốc, đừng khóc, anh cũng có thể giống như người đàn ông trong phim mà, vì em, anh có thể làm bất cứ điều gì.”
Đinh Kiến Quốc hiếm khi nói những lời ngọt ngào, dường như những lời đường mật của cả cuộc đời anh đều dành cho Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo chớp mắt, liếc nhìn Đinh Kiến Quốc, khẽ gật đầu nói: “Ừm… em… biết rồi.”
“Xem phim xong, anh sẽ dẫn em đi dạo. Con trai của chúng ta chắc hẳn cũng muốn cùng bố mẹ đi dạo.”
Khi nghe Đinh Kiến Quốc liên tục nói về đứa con của mình, Trần Thanh Thảo không thể không nhìn Đinh Kiến Quốc và nói một cách thích thú: “Làm sao anh biết đó là con trai? Nếu đó là con gái thì sao?”
“Con gái cũng tốt, trai hay gái đều tốt, sinh một đứa con trai, rồi một đứa gái, rồi một đứa trai, rồi một…”
“Đủ rồi, anh nghĩ em là heo nái sao?” Nghe Đinh Kiến Quốc nói như vậy, mỗi năm đều sinh con, không phải heo nái thì là gì?
“Em có là heo nái thì anh cũng rất thích.” Đinh Kiến Quốc hôn một cái thật mạnh vào cánh môi của Trần Thanh Thảo, nói với cô với vẻ vô cùng dịu dàng.
Trần Thanh Thảo chớp mắt, đưa tay ra và ôm lấy Đinh Kiến Quốc.
“Đinh Kiến Quốc, em muốn anh cõng em.”
“Sau khi sinh con xong thì anh sẽ cõng em, bây giờ anh chỉ có thể bế em thôi.”
Đinh Kiến Quốc do dự nhìn bụng của Trần Thanh Thảo rồi lắc đầu, sau đó bể cô lên.
Trần Thanh Thảo cũng không từ chối, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Đinh Kiến Quốc, để cho anh tùy ý ôm mình.
Vẻ mặt ngoan ngoãn và trầm lặng của Trần Thanh Thảo khiến trái tim Đinh Kiến Quốc bất giác run lên, anh thích Trần Thanh Thảo nằm yên lặng trong vòng tay anh như thế này. Bộ dạng này giống như cả đời này cô sẽ không thoát khỏi vòng tay của anh vậy.
Trần Thanh Thảo, mặc kệ em có yêu anh hay không, anh cũng đều sẽ yêu em. Em muốn làm gì thì anh cũng đều đồng ý, chỉ cần… em yêu anh, được không? Khi Trần Thanh Thảo mang thai được sáu tháng, Đinh Kiến Quốc gạt hết mọi chuyện sang một bên và ở cùng với Trần Thanh Thảo trong biệt thự. Vào ngày Đinh Kiến Quốc thông báo về đám cưới của anh và Trần Thanh Thảo, Đinh Kiến Quốc đã rất hạnh phúc, anh đã uống rất nhiều rượu, uống tới mức hôn mê bất tỉnh.
Trần Thanh Thảo nhìn Đinh Kiến Quốc đã ngất đi, đứng dậy đi đến bên cạnh anh, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt anh rồi lẩm bẩm: “Đinh Kiến Quốc, xin lỗi, Vĩnh Kỳ không thể đợi được nữa.”
Đã đến lúc rồi, cô phải lấy trái tim của Đinh Kiến Quốc trả lại cho Vũ Vĩnh Kỳ.
“Cô Thanh Thảo, tổng giám đốc Toàn bảo chúng tôi tới.” Khi Trần Thanh Thảo đang sững sờ nhìn Đinh Kiến Quốc, một vài người đàn ông mặc đồ đen bước vào và chào Trần Thanh Thảo một cách kính trọng.
Trần Thanh Thảo mờ mịt nhìn đám người áo đen, bày ra vẻ mặt mệt mỏi nói: “Đưa anh ấy đi đi, chúng ta lập tức trở lại thủ đô.”
“Vâng.”
Hai người đàn ông đỡ Đinh Kiến Quốc bước ra phòng của khách sạn, vừa ra đến cửa thì đụng phải Hoàng Mạnh Cường.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Mạnh Cường đầy vẻ phức tạp, anh ấy nhìn Trần Thanh Thảo thật lâu và dịu dàng nói: “Cô đi đâu vậy?”
“Hoàng Mạnh Cường, chuyện này anh không cần lo đâu.” Đối mặt với khuôn mặt giống Vũ Vĩnh Kỳ của Hoàng Mạnh Cường, trái tim của Trần Thanh Thảo dâng lên một trận đau nhói, cô cắn môi nói một cách bướng bỉnh và thờ ơ với Hoàng Mạnh Cường.
Hoàng Mạnh Cường bước tới, nắm lấy cổ tay Trần Thanh Thảo, trầm giọng nói: “Cô muốn tôi trơ mắt nhìn cô rơi vào vũng lầy không thể tự thoát ra được sao?”
Tim của Trần Thanh Thảo dường như bị thứ gì đó va đập dữ dội, sắc mặt cô tái nhợt, hô hấp cũng dần yếu đi.
Cô phủi tay của Hoàng Mạnh Cường ra, giọng nói yếu ớt cất lên: “Tôi không rơi vào vũng lầy. Tôi biết mình đang làm gì, xin anh đừng lo chuyện của tôi, cảm ơn.”
“Cô cho rằng tôi sẽ tùy ý để cho sai lầm như vậy sao?”
“Tôi không sai… anh ấy không đợi được nữa, Hoàng Mạnh Cường, anh đi đi, tôi không muốn là kẻ thù của anh đâu.”
“Người đàn ông đó tốt như vậy sao?
Trần Thanh Thảo, nói cho tôi biết, người đàn ông đó thực sự tốt như vậy sao?”
Hoàng Mạnh Cường nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Thảo với đôi mắt sắc bén.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!