Người lái xe thay đã đến. Tô Trạm và Tần Nhã ra ngoài. Lâm Tử Lạp gọi họ lại: “Tần Nhã, Tô Trạm…”
“Chị dâu còn có việc gì vậy?” Tô Trạm quay lại hỏi.
Lâm Tử Lạp vốn định nói là nhờ anh ta chăm nom bé nhỏ giúp mình. Nhưng vì Tông Khải Phong đang bị bệnh, cô muốn cho con ở lại chơi với Tông Khải Phong thêm một khoảng thời gian, thế nên chuyện này còn phải chờ một lát.
“Không có gì. Đi đường cẩn thận.” Chờ đến lúc đó rồi hẵng nói với họ vậy.
“Biết rồi. Bọn em đi đây.”
Lâm Tử Lạp xua tay: “Đi đi.”
Sau khi mọi người đã rời đi, biệt thự lại trở về yên lặng. Lâm Tử Lạp đang dọn dẹp bàn ăn, Tông Triển Bạch đi tới: “Để anh giúp em.”
Lâm Tử Lạp lại không cho: “Coi chừng dính dầu vào tay bây giờ.” Cô ngước mắt lên: “Ah biết làm không?”
“Anh có thể học.” Vẻ mặt anh bình tĩnh. Kể từ khi Tông Khải Phong bị bệnh, anh chưa từng cười bao giờ.
Lâm Tử Lạp biết anh đang khó chịu, âm thầm thở dài một tiếng, nói: “Anh vứt đống này ra ngoài thùng rác cho em đi.” Cô dọn dẹp đồ đạc trên bàn ăn bỏ vào túi rác, đưa cho Tông Triển Bạch.
Đêm nay bóng tối có vẻ đen hơn mọi khi. Tông Triển Bạch vứt rác xong vào nhà, bàn ăn đã được lau sạch sẽ, Lâm Tử Lạp đứng trước bồn nước rửa ly rượu. Anh ôm lấy cô từ đằng sau, không có một chút mờ ám, chỉ muốn ôm cô mà thôi. Lâm Tử Lạp không nhúc nhích, vặn nhỏ dòng nước, cầm ly rượu rửa qua bằng nước sạch, nói: “Đời người không chỉ có mỗi trời trong nắng ấm, mưa tầm tã sẽ xâm nhập bất cứ lúc nào. Dù có vất vả đến mấy, em sẽ vẫn luôn ở bên anh.”
Cô ngẩng đầu lên. Khoảng cách quá gần, lông mi của cô lướt qua khóe mắt anh. Tông Triển Bạch cầm ly giúp cô, đóng vòi nước: “Ngồi với anh một lát đi.” Sau đó kéo Lâm Tử Lạp vào phòng khách, ngồi lên sofa. Ánh đèn sáng ngời chiếu sáng căn phòng như ban ngày, nhưng chung quanh họ lại tràn ngập bầu không khí nặng nề, trong lòng vẫn như bị che kín khói mờ.
Bên kia, Tang Du và Thẩm Bồi Xuyên đã về nhà. Thẩm Bồi Xuyên uống quá nhiều, Tang Du đỡ không nổi. Anh trai lái xe hộ rất tốt bụng, giúp cô đỡ Thẩm Bồi Xuyên vào phòng.
Sau khi đặt Thẩm Bồi Xuyên lên giường, Tang Du rót một ly nước cho anh ta: “Anh uống miếng nước rồi hẵng đi.”
“Không cần đâu.” Anh trai lái xe hộ xua tay rồi rời đi. Tang Du đi đóng cửa, vào phòng đổ nước vào chậu rồi đặt bên giường, bắt đầu c0i quần áo cho Thẩm Bồi Xuyên.
Thẩm Bồi Xuyên mơ màng nhận thấy hình như có người đang kéo áo mình.”
Đừng đụng vào tôi.”
Tang Du chợt khựng lại, nhìn anh khẽ kêu: “Bồi Xuyên.”
Thẩm Bồi Xuyên xoay người, hoàn toàn không có ý thức.
Tang Du cau mày đứng bên giường. Cô vất vả lắm mới cởi ra một bên tay áo của anh, bây giờ anh lại xoay người đè nó xuống dưới, anh lại nặng thế này, một mình cô không thể khiến anh xoay người. Phải làm sao bây giờ? Tang Du buồn rầu không biết nên làm thế nào. Nhưng cô cũng thể bỏ mặc anh ngủ kiểu đó, sẽ rất khó chịu. Cô nghiêng người quỳ bên giường, kéo người anh qua bên đây. Thẩm Bồi Xuyên không kiên nhẫn đẩy tay cô ra, còn bất mãn nói lại: “Đừng đụng vào tôi.”
Tang Du cứng đờ nhìn anh, lần đầu tiên thấy dáng vẻ say rượu của anh, vừa buồn cười lại vừa tức giận.
“Anh không cho đụng vào thì cứ thế mà ngủ đi, sáng dậy bị đau lưng đau vai cũng đừng trách em.” Tang Du nói như dỗi, lấy một cái chăn mỏng từ trong tủ đắp lên người anh.
Thẩm Bồi Xuyên nhúc nhích, vươn tay sờ soạng: “Điện thoại của tôi đâu?”
“Anh say rồi, còn tìm điện thoại làm gì?” Tang Du cầm tay anh: “Anh yên tĩnh chút, ngủ đi.”
Thẩm Bồi Xuyên hất tay cô ra: “Không được, tôi phải gọi điện thoại.”
Tang Du bóp trán: “Anh đã say thế này rồi thì còn gọi cho ai?”
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Gọi cho Tang Du.”
Tang Du trố mắt, khẽ mỉm cười, vươn tay xoa má anh: “Đã say rồi mà còn nhớ Tang Du à?”
“Ừ, tôi nhớ cô ấy.” Thẩm Bồi Xuyên xoay người, quay lưng về phía Tang Du.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!