Cô đi tới cầm lên, hiển thị trêи màn hình là Thẩm Bồi Xuyên gọi điện tới, nụ cười trêи mặt cô từ từ đông cứng lại trêи khóe môi, cô nhìn thoáng qua con trai: “Đừng điên cuồng quá, vừa tắm xong, toát mồ hôi sẽ không thoải mái.”
“Con biết rồi ạ.” Lâm Hi Thần vội vàng đáp lại cô một câu.
Từ bên ngoài trở về, Tông Cảnh Hạo trở nên rất kỳ quái.
Lâm Tân Ngôn không biết tại sao lại như vậy. Lúc tắm cho hai đứa trẻ, điện thoại của hắn vang lên, là Quan Kình gọi tới, có thể là chuyện công việc, bởi vì hắn nhận điện thoại xong là mở máy tính, ngồi xuống, không đứng dậy nữa.
Cô nhận điện thoại, chưa đợi bên kia nói gì, cô đã nói trước: “Anh đợi một chút.”
Bên kia, Thẩm Bồi Xuyên đáp lại một tiếng ‘được’.
Lâm Tân Ngôn đặt chiếc khăn tắm trong tay xuống phòng tắm, cô đi tới cửa quay đầu thoáng nhìn lại, hai đứa trẻ vẫn còn đang chơi đùa, Tông Cảnh Hạo còn đang chìm đắm trong công việc, ngón tay thon dài không ngừng gõ bàn phím, hoàn toàn không phát hiện ra Lâm Tân Ngôn muốn đi ra ngoài.
Lâm Tân Ngôn nắm chặt điện thoại, quay người ra khỏi phòng, cô đóng cửa lại.
Trong khoảnh khắc cửa đóng lại, bàn tay đang gõ phím của Tông Cảnh Hạo, ngừng lại.
Quay đầu nhìn về cánh cửa phòng đã đóng, ánh mắt thâm thúy gợn sóng không ngừng.
Lâm Tân Ngôn đi đến cuối hành lang, cô quan sát thành phố không nhộn nhịp này, cảnh đêm lưa thưa ánh đèn nê-ông, cô không biết Thẩm Bồi Xuyên sẽ cho cô tin tức như thế nào.
Nhưng cô biết, sớm muộn cô cũng sẽ phải đối mặt.
Cô cụp mi mắt xuống: “Anh nói đi.”
“Bà không có chuyện gì, cô không cần lo lắng, Tô Trạm cũng không phải là người không rõ ràng, chuyện này cậu ta sẽ không để trong lòng, càng không trách cô. Hà Thụy Trạch cũng cứu được rồi, không chết được, cô đừng lo.”
Lâm Tân Ngôn thở phào một hơi, cũng may bà không có chuyện gì, Hà Thụy Trạch cũng không chết.
Hà Thụy Trạch có tội, bọn họ cũng không thể tự xử được.
“Tôi thấy rất lạ.” Bỗng nhiên Thẩm Bồi Xuyên nói một câu.
“Lạ cái gì?” Lâm Tân Ngôn hỏi.
“Tôi thấy lạ, Cảnh Hạo muốn hắn ta chết hay là không muốn hắn ta chết? Hắn cùng nhận huấn luyện với tôi, bởi vì nguyên nhân gia đình hắn mới không ở lại. Tôi biết khả năng bắn súng của hắn, nếu hắn muốn Hà Thụy Trạch chết thì sẽ không bắn lệch hai xen-ti-mét, nếu không muốn hắn chết thì sao lại bắn vào vị trí gần tim như vậy chứ?”
Lâm Tân Ngôn không biết.
“Không có gì, tôi cúp điện thoại đây.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Lâm Tân Ngôn khẽ ừ một tiếng.
Cô nắm chặt điện thoại di động đứng trước cửa sổ sát đất, đang suy nghĩ câu nói của Thẩm Bồi Xuyên lúc nãy. Cô hiểu rõ ý của Thẩm Bồi Xuyên, nếu Tông Cảnh Hạo muốn Hà Thụy Trạch chết, phát súng kia là có thể mất mạng rồi.
Lúc ấy hắn có tâm tư gì?
Cô không nghĩ ra, cô không đoán được tâm tư Tông Cảnh Hạo.
Có đôi khi cảm thấy mình rất hiểu rõ hắn, có đôi khi lại cảm thấy mình không quen hắn một chút nào.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu đã trông thấy Tông Cảnh Hạo đứng ở hành lang, âu phục trêи người hắn xuất hiện nếp nhăn vì ngồi quá lâu, nhưng không ảnh hưởng đến độ đẹp trai của hắn, ngược lại còn tăng thêm mấy phần quyến rũ của người đàn ông trưởng thành.
Lâm Tân Ngôn không biết làm sao trái tim lại trĩu nặng như tảng đá.
“Ai gọi tới thế?” Từ nét mặt tới ngôn ngữ của hắn đều rất lạnh nhạt, như thể đang hỏi một người xa lạ.
Lâm Tân Ngôn nhíu mày, đáp: “Thẩm Bồi Xuyên, anh ta nói với em là bà không có chuyện gì, Hà Thụy Trạch cũng không chết.”
Hắn nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó quay người.
“Tông Cảnh Hạo.”
Lâm Tân Ngôn gọi hắn lại.
Hắn dừng bước, không quay đầu lại, không hỏi cô có chuyện gì, chỉ đang chờ cô mở miệng.
Lâm Tân Ngôn nắm chặt hai tay: “Em nghe Thẩm Bồi Xuyên nói khả năng bắn súng của anh rất tốt, anh có năng lực để hắn mất mạng chỉ với một phát súng, vì sao…”
“Sơ xuất, anh muốn hắn chết.” Nhẹ nhàng giải thích.
Quả thực là khả năng bắn súng của hắn rất tốt, chỉ là, lúc ấy hắn thấy Hà Thụy Trạch bóp Lâm Tân Ngôn, hắn hoảng loạn nên lệch hai centimet.
Lâm Tân Ngôn nhìn bóng lưng hắn, từ từ đi qua: “Anh không vui sao? Có phải em khiến anh tức giận không?”
Tông Cảnh Hạo cụp mắt xuống, hai hàng mi dày rậm che khuất tâm tình của hắn, trầm mặc mãi: “Không có.”
“Vậy vì sao anh…”
“Anh giận chính mình.”
Không đợi Lâm Tân Ngôn nói hết, hắn đã chặn lời cô.
Lâm Tân Ngôn đi đến trước mặt hắn, hai tay vòng lên eo hắn, ngửa đầu, ra vẻ nhẹ nhõm nói: “Anh có khuynh hướng tự ngược đãi à, giận chính mình?”
Lông mi của hắn run lên, nhìn chằm chằm đôi mắt thanh tịnh của cô, cười tự giễu: “Anh chưa từng chật vật như thế bao giờ.”
Không hiểu sao trái tim Lâm Tân Ngôn run lên, cô cảm nhận được sự mất mát của Tông Cảnh Hạo.
Không khỏi ôm chặt hắn, dán chặt khuôn mặt lên lồng ngực hắn, Tông Cảnh Hạo như thế này khiến cô bất an và sợ hãi, không biết an ủi hắn thế nào, không biết tại sao hắn lại có tâm trạng như vậy.
“Là vì em khiến anh cảm thấy mình chật vật sao?” Cô có chút bối rối, không biết làm sao.
Khóe môi Tông Cảnh Hạo khẽ nhếch.
Hà Thụy Trạch nói một câu khiến hắn để tâm, Lâm Tân Ngôn ở bên hắn chỉ là vì hai đứa trẻ, bởi vì hắn vẫn luôn biết Lâm Tân Ngôn đột nhiên chấp nhận mình là do nguyên nhân bên ngoài.
Hắn vẫn luôn lơ đi, không để ý.
Thế nhưng khi nghe người khác nói đến, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu.
Sống đến cái tuổi này, hắn chưa bao giờ có cảm giác thất bại như thế.
Tựa như hiện tại, Lâm Tân Ngôn chủ động, hắn sẽ nghĩ có phải cô chỉ vì hai đứa trẻ nên mới miễn cưỡng bản thân?
Lâm Tân Ngôn không thể thích ứng với hắn như thế này, quen hắn dây dưa, thân mật rồi, xa cách như thế khiến cô rất sợ hãi.
“Anh sao vậy, nói với em đi, được chứ?” Cô ôm lấy cổ hắn, nhìn thấy bản thân bất an trong con mắt hắn.
“Em nói xem, một người sẽ vì con của mình mà làm chuyện chính mình không thích làm ư?”
Lúc đầu, Lâm Tân Ngôn sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng kịp ý trong những lời nói này của hắn.
“Anh để tâm đến lời của hắn ta à?”
Hắn trầm mặc không nói, tựa như ngầm thừa nhận.
Lâm Tân Ngôn rất nghiêm túc, nói: “Không phải.”
“Em cũng không muốn thừa nhận, nhưng mà sự thực là em có hảo cảm với anh thật, hơi thích anh.” Lời này của cô là thật, không muốn lừa dối hắn, cũng không muốn lừa gạt chính bản thân mình: “Nếu như anh hỏi em thích bao nhiêu, yêu ngần nào, em không biết, chí ít là đã quen với việc anh ở bên em, sống chung với nhau như vợ chồng bình thường.”
Con ngươi ảm đạm của Tông Cảnh Hạo đột nhiên sáng rực lên: “Thật à.”
Lâm Tân Ngôn cố tình lạnh nhạt: “Giả đấy.” Nói xong rồi buông tay rời đi.
Tông Cảnh Hạo túm lấy cổ tay cô, trở tay đẩy lại, ép người lên bức tường hành lang, một tay hắn chống lên tường: “Không được, lời nói ra như bát nước đổ đi, anh không cho phép em chơi xấu.”
“Anh dựa vào đâu mà không cho phép?” Lâm Tân Ngôn ngửa đầu, bộ dáng nho nhỏ kiêu ngạo ghê gớm.
“Ừm…” Hắn cố ý kéo dài âm cuối, đột nhiên mập mờ, hắn cười khẽ: “Bởi vì em là vợ của anh.”
Lời vừa dứt, nụ hôn cũng rơi lên cánh môi cô.
Lâm Tân Ngôn bất động.
Nụ hôn của hắn lướt xuống, lướt qua cái cổ tinh tế của cô, cuối cùng hôn lên xương quai xanh, khẽ ngậm khẽ cắn, cũng không làm đau cô, mơ hồ nói: “Em không yêu cũng không sao, anh sẽ khiến em yêu anh.”