Văn Khuynh định thuyết phục Tông Cảnh Hạo: "Bác có thể hại cháu được sao?"
"Tôi đã nói lập trường của mình rồi."
Tông Cảnh Hạo híp mắt nhìn chằm chằm vào Văn Khuynh, trong ánh mắt lướt qua một tia nguy hiểm.
"Cháu không cần bất kỳ người nào cả, lấy danh nghĩa là tốt cho cháu, nhưng lại động đến người bên cạnh cháu, bác cũng không được!"
"Cháu thật sự u mê không tỉnh sao?" Văn Khuynh hai tay nắm chặt thành quyền, bởi vì dùng sức quá mức, phát ra tiếng kêu rắc rắc.
Tông Cảnh Hạo đưa mắt liếc ông ta: "Cháu vẫn luôn kính trọng bác, bây giờ cũng vậy, bác thả vợ cháu ra, cháu có thể không kể đến những hiềm khích trước kia, nếu như bác cố ý, đừng trách cháu trở mặt."
Văn Khuynh che ngực, không thể tin được mở to hai mắt: "Cháu, cháu vì một người phụ nữ, đến bác mà cũng không cần nữa?"
"Cô ấy là vợ cháu." Tông Cảnh Hạo nhấn mạnh từng chữ.
"Cô ta là vợ của cháu, nhưng cô ta lại không hề một lòng với cháu!" Văn Khuynh gầm nhẹ: "Cháu tỉnh lại đi, đừng để bị làm mờ mắt nữa."
"Cháu vô cùng tỉnh táo, giờ khắc này cháu đang làm gì!" Khuôn mặt tuấn tú của Tông Cảnh Hạo đầy vẻ nghiêm nghị.
Tông Cảnh Hạo xoay người rời đi.
Văn Khuynh nhìn bóng lưng quyết liệt của anh, tâm trạng vô cùng khó chịu: "Cháu không cứu được cô ta đâu, nhân chứng vật chứng tất cả đều hướng đến cô ta.”
Tông Cảnh Hạo dừng bước lại, Văn Khuynh cho rằng anh đã dao động, tiếp tục nói: "Chỉ cần cháu đồng ý ly dị sẽ không hề có chút tổn thất nào, Thi Hàm không hề kém cỏi so với cô ta, bối cảnh gia đình càng xứng đôi với cháu hơn, bác làm tất cả những điều này đều là muốn tốt cho cháu, dù cháu có hận bác, bác cũng không thể trơ mắt nhìn cháu bị một người phụ nữ mê hoặc, còn không biết phân biệt phải trái!"
Tông Cảnh Hạo chậm rãi quay đầu, nhìn vào ánh đèn chiếu rọi vào Văn Khuynh, im lặng không nói lời nào.
Văn Khuynh sửng sốt: "Cảnh Hạo..."
Tông Cảnh Hạo thu lại tầm mắt, bước chân càng trầm lặng, anh cửa xe ra ngồi lên xe.
Văn Khuynh liên tiếp lùi lại về phía sau mấy bước, ngã ngồi lên trêи ghế.
Ánh mắt vừa rồi của anh rõ ràng là...
Ông ta siết chặt tay.
Trần Thanh võ lên bả vai của ông ta: "Thôi nào ông, sợ rồi sao?"
Văn Khuynh quay đầu nhìn về phía Trần Thanh: "Lần này chỉ sợ là ép nó đến cực điểm rồi..."
"Sợ rằng cậu ta sẽ lưới rách cá chết với ông?" Trần Thanh tiếp tục nói.
Văn Khuynh yên lặng không nói, giống như ngấm ngầm thừa nhận.
Ông ta muốn ép Tông Cảnh Hạo buông tay với Lâm Tân Ngôn, nhưng lại không hề muốn trở thành kẻ thù của anh.
Đây không phải là ý định ban đầu của ông ta.
Trần Thanh an ủi: "Nếu như anh ta thật sự quan tâm đến người phụ nữ kia, nhất định sẽ thỏa hiệp."
Văn Khuynh thả lỏng tâm trạng, đúng vậy, mấy năm nay Tông Cảnh Hạo cũng không phát triển thực lực phía chính phủ, bởi vì ông ta chính là thực lực phía chính phủ của Tông Cảnh Hạo.
Thẩm Bồi Xuyên có thể xuôi buồm lặng gió ở trong cục cảnh sát, cũng có quan hệ của ông ta trong đó.
Dù Tông Cảnh Hạo có thủ đoạn nào đi nữa, anh cũng không thể cứu người ra.
"Có ông và tôi, còn sợ cái gì chứ?" Trần Thanh đã có dự tính trong lòng.
Nhà họ Văn, nhà họ Trần, nhà họ Hà, có thể nói là ba gia đình có tiếng của thành phố B, liên kết với nhau, kết tội một người phụ nữ cũng là điều đơn giản?
Giết người đền mạng.
Tông Cảnh Hạo có mạnh đến đâu đi nữa, thủ đoạn nhiều hơn nữa, có chứng cớ rành rành trước mặt, khó mà cứu nổi.
Trần Thi Hàm ngồi ở một bên, nhìn ra khoảng sân trống không, hơi thất thần.
Cô ta thật sự có hứng thú với Tông Cảnh Hạo, đặc biệt dáng vẻ vừa rồi anh đối diện với khó khăn, vẫn luôn ung dung không hề vội vã.
Cho dù anh nằm ở phe bị động, cũng không để lộ ra chút sợ hãi nào, sự mạnh mẽ của người đàn ông, sự bình tĩnh ấy không phải tự nhiên mà có.
Anh tỏa sáng như vậy, có người phụ nữ nào mà không khát khao có được.
Nhưng cô ta cũng biết, dù cho Tông Cảnh Hạo có đồng ý, cô ta cũng không có được, tình yêu sâu sắc mà anh dành cho Lâm Tân Ngôn.
"Ba." Cô ta nhìn Trần Thanh: "Chuyện này..."
"Chuyện này có ba và chú Văn ở đây, con sợ cái gì?"
Trần Thanh cau mày ngắt lời con gái.
“Nhưng mà...”
"Chúng ta cần phải trở về." Trần Thanh lại ngắt lời con gái lần nữa.
Sợ cô ta nói ra điều gì kϊƈɦ động Văn Khuynh.
Tâm trạng của Văn Khuynh lúc này vô cùng dao động, ông ta ngồi bất động trêи ghế: "Tôi sẽ không tiễn ông."
Trần Thanh khoác bộ âu phục trêи người, hơn năm mươi tuổi, vẫn còn rất cường tráng, ông ta và Văn Khuynh cũng đều là những người đã rèn luyện trong quân đội cả nửa đời người.
"Ông cứ nghỉ ngơi cho khỏe, đây chẳng phải rất giống ông sao, khi còn trẻ tuổi, có từng sợ ai chứ? Sao càng ngày lại càng nhát gan vậy chứ?”
Văn Khuynh than thở, ông ta không phải là nhát gan, mà là sợ mất đi.
"Nó là đứa con duy nhất của Văn Nhàn..." Văn Khuynh muốn nói gì lại thôi.
Trần Thanh do dự trong tầm mắt, nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, bàn tay nặng nề đặt lên bả vai Văn Khuynh, mạnh mẽ lay: "Có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Nói xong ông ta bước ra khỏi nhà họ Văn, Trần Thi Hàm đi theo sau lưng.
Trợ lý sĩ quan mở cửa xe, Trần Thi Hàm ngay sau đó cũng lên xe, cô ta đóng cửa xe lại.
"Lái xe đi." Trần Thanh phân phó.
Chiếc xe mau chóng lăn bánh.
"Ba, sao vừa rồi ba lại ngắt lời con?" Trần Thi Hàm hỏi.
Trần Thanh ngắt lời cô ta hai lần, rõ ràng là cố ý, không muốn để cho cô ta nói.
Trần Thanh nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi, không hê mở mặt: "Con muốn nói cái gì? Muốn nói con không lấy chồng?"
Trần Thi Hàm cúi đầu: "Xem ra anh ấy có tình cảm rất sâu đậm với vợ mình, ép buộc anh ấy như vậy, anh ấy cũng sẽ không yêu con.”
"Tình cảm có thể dần dần bồi đắp được." Trần Thanh mở mắt ra nhìn con gái: "Vậy mà đã sợ rồi sao?"
"Con..." Trần Thi Hàm là không chắc chắn.
Bên cạnh cô ta cũng không phải là chưa từng có đàn ông, không ít người thế này thế khác, nhưng không hề có ai làm cô ta vừa muốn đến gần, lại vừa sợ hãi như vậy.