Họ phân công có trật tự, mọi việc đều tiến triển thuận lợi theo kế hoạch.
“Con ra ngoài, ba có chuyện muốn nói với con.” Nói xong Tông Khải Phong xoay người bước ra ngoài, ông ấy đi vào phòng tiếp khách, căn phòng rộng rãi, ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu rọi vào trong, Tông Cảnh Hạo đứng chắp tay bên cửa sổ.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ông ấy xoay người nhìn con trai: “Có phải con đắc tội với ai rồi không?”
Đây rõ ràng không phải là chuyện sẽ xảy ra trong hoàn cảnh bình thường.
Trừ phi có người sắp đặt.
Tông Cảnh Hạo cũng đã từng là nhân vật lớn, chẳng qua là bây giờ lui về ở ẩn, nhưng điều đó không có nghĩa là IQ của ông ấy giảm đi.
Tông Cảnh Hạo cũng đứng trước cửa sổ sát đất, hướng về phía ánh sáng, anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi đầy vết nhăn từ hôm qua, cổ tay áo được kéo đến tận bắp tay, hai tay đút túi quần, người đứng thẳng.
Ánh mắt anh không chút dao động, nét lãnh đạm vừa cứng rắn lại vừa lộng lẫy, cùng với vẻ lạnh lùng thấu xương khiến người ta không thể chịu được mà ba chân bốn cẳng chạy mất.
Tông Khải Phong biết sự ghẻ lạnh đối với ông ấy trong lòng anh vẫn chưa thể cởi bỏ, trầm giọng nói: “Có việc gì cần ba giúp không?”
Khi nói đến mạng sống của con người, nó không phải là chuyện nhỏ.
Ông ấy không để ý đến sự lạnh nhạt của Tông Cảnh Hạo, quan trọng là bây giờ phải giải quyết xong chuyện trước mắt.
“Không cần.” Tông Cảnh Hạo lạnh lùng nói: “Ông về đi.”
Nói xong anh xoay người chuẩn bị rời đi, thì Tông Khải Phong liền kêu anh lại: “Có biết là do ai làm không?”
Bước chân Tông Cảnh Hạo khựng lại, cuối cùng cũng không nói gì: “Tiểu Hi Tiểu Nhụy, giúp tôi chăm sóc chúng.”
Nói xong anh tiếp tục rảo bước, Tông Khải Phong lại kêu anh lại lần nữa: “Hai đứa trẻ, con cứ yên tâm, có nhiều chuyện, đừng chỉ nhìn bề ngoài, chuyện này xong rồi, ba có chuyện muốn nói với con.”
Tông Cảnh Hạo trong lòng cũng đoán ra được chuyện ông ấy muốn nói là chuyện gì, chẳng phải chính là cái gai giữa hai ba con họ, Trình ɖu͙ƈ Tú sao?
“Nói sau đi.”
Tông Cảnh Hạo rời khỏi phòng tiếp khách, khi nãy Tông Khải Phong chọn chỗ này, là bởi vì ở đây rất yên tĩnh. Anh vừa đi tới khu vực văn phòng của bộ phận quan hệ công chúng, thì điện thoại trong túi anh vang lên, là Thẩm Bồi Xuyên gọi đến.
“Trần Thi Hàm căn bản không ra ngoài, chúng ta phải nghĩ cách dụ cô ta ra.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Hôm đó Trần Thi Hàm nghe Trần Thanh nói, không có việc gì thì đừng ra ngoài, cô ta ghi nhớ trong lòng, trong khoảng thời gian nhạy cảm như bây giờ, cô ta không muốn gây thêm rắc rối, thường ngày ở trong nhà không ra ngoài, thỉnh thoảng cũng chỉ xuống công viên ở trong khu cô ta sống.
Thẩm Bồi Xuyên không tìm được cơ hội bắt cô ta, nhà cô ta và nhà Văn Khuynh ở cùng một khu, an ninh rất tốt, nếu cô ta không ra khỏi khu đó, anh sẽ không thể bắt được cô ta.
“Hay là, cậu hẹn cô ta gặp mặt?” Thẩm Bồi Xuyên đưa ra gợi ý, anh ấy biết lúc này bảo Tông Cảnh Hạo đi gặp Trần Thi Hàm là không hợp lý, nhưng bây giờ là thời điểm then chốt, không bắt được Trần Thi Hàm để đe dọa Văn Khuynh và Trần Thanh thì họ sẽ tiếp tục dùng Lâm Tân Ngôn để ép Tông Cảnh Hạo lấy Trần Thi Hàm.
“Xong, việc còn lại giao cho anh.” Lúc này Lý Chiến đã thành công lấy được ID của những người hoạt động nổi bật đó, việc còn lại giao cho Tô Trạm.
Anh ấy chịu trách nhiệm về luật pháp, và anh ấy biết rõ nhất phải áp dụng những gì cho những người này.
Tông Cảnh Hạo ngước lên, ánh mắt đặt trêи người Lý Chiến, hiện tại tình hình sức khỏe của Lâm Tân Ngôn không tốt, hơn nữa cô còn đang mang thai.
Việc dụ Trần Thi Hàm, bản thân anh không thể đích thân đi.
Nhưng Lý Chiến thì có thể, Văn Khuynh và Trần Thanh cùng tiến là không đúng, kết hôn trước kết hôn sau, có con trước có con sau, Trần Thi Hàm chỉ nhỏ hơn Lý Chiến một tuổi, hơn nữa quan hệ giữa Văn Khuynh và Trần Thanh, quan hệ giữa hai gia đình họ vẫn luôn rất tốt, Lý Chiến và Trần Thi Hàm cũng thân.
Lý Chiến hoàn toàn có khả năng thực hiện nhiệm vụ này.
“Chú Chiến.” Tông Cảnh Hạo gọi anh ấy: “Chú với anh đến phòng làm việc một chút.”
Lý Chiến tự nhiên cảm thấy rất trùng hợp, vì vừa hay anh ấy cũng có chuyện muốn hỏi Tông Cảnh Hạo, sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Rốt cuộc là ai làm?
Lý Chiến theo Tông Cảnh Hạo đến phòng làm việc, cửa chưa kịp đóng lại, anh ấy đã sốt sắng hỏi: “Là ai đã hãm hại chị dâu vậy?”
Tông Cảnh Hạo quay lưng lại với anh ấy, không trả lời anh ấy vấn đề này.
Để anh ấy biết sẽ chỉ khiến anh ấy tiến thoái lưỡng nan.
“Giúp anh một chuyện.”
Lý Chiến không thể từ chối: “Anh cứ nói đi, chỉ cần giúp được em nhất định sẽ giúp.”
Anh xoay người lại nhìn Lý Chiến: “Em và Trần Thi Hàm thân chứ.”
Lý Chiến không chút nghi ngờ liền gật đầu, việc này thì liên quan gì đến Trần Thi Hàm chứ?
Việc này sao lại rắc rối như vậy?
“Việc này có liên quan đến nhà họ Trần sao?” Lý Chiến không nén được liền hỏi.
“Cái này em không cần biết, em chỉ cần đi dẫn Trần Thi Hàm ra ngoài cho anh là được.”
Kể cho Lý Chiến nghe về vai trò của Trần Thi Hàm, Lý Chiến đương nhiên sẽ đoán được ra ngọn ngành của việc này.
Lý Chiến cảm nhận được, Tông Cảnh Hạo không hề muốn cho anh ấy biết, anh ấy nhìn Tông Cảnh Hạo mấy giây, sau đó xoay người rời đi: “Em đi dẫn cô ấy ra ngoài.”
Tông Cảnh Hạo đã không muốn anh ấy biết, thì anh ấy mới hỏi.
Chỉ cần đi làm tốt chuyện anh giao là được.
Anh ấy đi thang máy xuống dưới hầm để xe, ấn nút mở khóa, kéo cửa xe ra, lúc này điện thoại của anh ấy đột nhiên vang lên, là Long Mập Mập gọi đến.
Anh ấy bây giờ còn phải đến trung tâm mua sắm, trò chơi vẫn chưa kết thúc.
Long Mập Mập bảo anh ấy và Lâm Tân Ngôn cùng đến đó.
“Tôi không có thời gian.” Lý Chiến nhấn nút rảnh tay rồi vứt điện thoại lên chỗ ghế phụ.
Anh ấy lái xe ra khỏi hầm để xe.
“Cậu không đến không được.” Đây tuy là trò chơi, nhưng nó cũng bao hàm trong hợp đồng, nếu không hoàn thành sẽ phải bồi thường.
“Cậu phải đến, còn nữa….”
“Tôi đã nói là tôi không có thời gian rồi, anh nghe không hiểu sao?” Lý Chiến cầm lấy điện thoại rồi cúp máy.
Anh ấy vừa đặt điện thoại xuống thì chuông điện thoại lại vang lên, anh ấy cầm lấy điện thoại nhấn nút nghe, rồi hét lên với đầu dây bên kia: “Anh tự giải quyết đi!”
Nói xong Tô Chiến liền cúp máy, sợ Long Mập Mập lại tiếp tục gọi điện cho mình.
Anh ấy nhanh chóng lái xe đến nhà họ Trần.
Hai nhà sống gần nhau, anh ấy và Trần Thi Hàm còn cùng học một trường, lúc nhỏ Trần Thi Hàm mỗi ngày đều chạy theo phía sau anh ấy gọi anh ấy là anh trai.
Anh ấy dừng xe ở bên đường, rồi đi đến gõ cửa, trong nhà chỉ có Trần Thi Hàm và bà Trần, Trần Thanh không ở nhà, là bà Trần mở cửa cho Lý Chiến.
“Thằng bé này, cháu về nước khi nào vậy?” Thấy Lý Chiến bà Trần liền nhiệt tình hỏi han.
Lý Chiến cười: “Cháu mới về không lâu.”
“Mau vào nhà đi.” Bà Trần tránh sang một bên cho Lý Chiến bước vào, đóng cửa xong bà Trần cũng đi vào trong: “Cháu đó, tính cách ương ngạnh, đừng giận ba cháu nữa, dù sao cháu cũng là con trai ông ấy, có thời gian rảnh thì về thăm ông ấy đi.”
Hai gia đình thân nhau nên nói chuyện cũng rất thẳng thắn, không vòng vo.
“Có nước không ạ?”
Lý Chiến không muốn nghe thêm chuyện này nữa, anh ấy đã là người trưởng thành, anh ấy biết bản thân đang làm gì.
Bà Trần vỗ đùi: “Cháu xem bác mải nói chuyện với cháu quá, mà quên luôn việc hỏi cháu có khát không, cháu muốn uống gì nào?”
“Nước lọc là được rồi ạ.” Lý Chiến ngồi xuống ghế sofa, nhìn lướt lên lầu hai, đi vào chủ đề, anh ấy ngập ngừng hỏi: “Sao không nhìn thấy Thi Hàm vậy ạ, con bé có ở nhà không ạ? Lâu rồi cháu cũng chưa gặp con bé.”
Bà Trần đang rót nước: “Thi Hàm ở trêи lầu, hai ngày nay rất có nề nếp, không hề ra ngoài chơi với bạn.”
“Ồ.” Lý Chiến vô thức nhướng mày, ở nhà là tốt rồi, anh ấy chắc chắn sẽ đưa được người ra ngoài.
“Uống nước đi.” Bà Trần đưa nước tới cho anh ấy.
Lý Chiến đón lấy: “Con bé ngày nào cũng ở trong nhà làm gì vậy ạ? Không thấy buồn chán sao ạ?”