Câu nói khiến Tô Trạm nghẹn họng, Thẩm Bồi Xuyên thực sự không chịu nổi, một khi tên khốn kiếp Tô Trạm này lên cơn, nói gì quá khích khiến Tần Nhã buồn lòng thì cả đời này của anh ta cũng đừng hòng dỗ được cô. Anh kéo Tô Trạm ra: “Cậu ra ngoài đợi tôi, trong này để tôi giải quyết.”
Tô Trạm cũng rất ấm ức, anh nghĩ thay cho Lâm Tân Ngôn, sợ Tông Cảnh Hạo bị người ta dành mất ngược lại còn bị mắng, trong lòng thật không dễ chịu.
“Bội Xuyên, phụ nữ hiện đại đều nói năng sắc bén...”
“Tô Trạm, cậu tạm dừng lại được không?” Thẩm Bồi Xuyên chống tay lên trán, suýt nữa anh bị Tô Trạm ngốc nghếch kia chọc tức chết.
Tô Trạm hừ một tiếng: “Anh giải quyết.” Nói rồi tức giận ra ngoài, trong lòng còn nghĩ tôi không muốn lo nữa.
Thẩm Bồi Xuyên thấy Tô Trạm đi xa mới nhìn Tần Nhã: “Cô là Tần Nhã đúng không?” Giọng nói khẳng định, không đợi Tần Nhã phủ nhận, anh lại lên tiếng: “Tô Trạm không phát hiện ra vì người trong cuộc không rõ bằng người ngoài cuộc.”. Truyện Hài Hước
Tô Trạm biết Thẩm Bồi Xuyên là người trầm tính, có thể nói như vậy chắc chắn anh đã phát hiện ra gì đó. Cô mím môi cười gượng: “Tôi phát hiện ra rồi.”
“Giọng nói cũng thay đổi rồi, cố ý sao?” Thẩm Bồi Xuyên quan tâm hỏi.
Tần Nhã lắc đầu: “Bị thương thanh quản.”
Thẩm Bồi Xuyên than thở: “Không sao, dù gì cũng không khó nhận ra.” Anh đưa tay xin điện thoại của Thẩm Bội Ni: “Cô biết tin tức của chị dâu đúng không?”
Tần Nhã đưa điện thoại cho anh, nói thật: “Ừm, tôi vừa xuất viện đã đi tìm chị ấy, bây giờ đang ở cùng nhau.”
Thẩm Bồi Xuyên lưu số điện thoại của Tông Cảnh Hạo cho cô còn muốn giải thích cho Tô Trạm một câu: “Tình tính của cậu ta chắc cô cũng biết, có lúc rất ngốc nhưng trước giờ không có ý xấu, vừa nãy cậu ta không nhận ra cô, tưởng cô là người phụ nữ muốn dụ dỗ Tông Cảnh Hạo, dù gì chị dâu không có đây, anh ấy...” Lời còn lại anh không nói hết, nhưng tin rằng Tần Nhã cũng hiểu.
Tần Nhã cũng tỏ rõ thái độ của mình: “Tôi hy vọng anh có thể giữ bí mật cho tôi, đừng nói cho anh ấy biết, không phải tôi không buông bỏ được quá khứ, chỉ là tôi không muốn bị anh ấy phá rối, tôi chỉ muốn sống cuộc sống yên tĩnh.”
Thẩm Bồi Xuyên nhìn cô một lúc rồi nói: “Tôi không nói với cậu ta, cho cậu ta chịu chút khổ cực, nếu không còn phạm lỗi, tôi tán thành cách làm của cô.”
“Không phải.” Tần Nhã vội vàng giải thích: “Không phải tôi muốn trừng phạt anh ấy, tôi không muốn có quan hệ gì với anh ấy nữa, tình cảm quá sâu nặng, tạm thời tôi không muốn nghĩ tới, tôi muốn đặt nặng sự nghiệp, huống chi bây giờ tôi thực sự rất bận, anh cũng thấy đấy, hôm nay rất nhiều người, hội nghị rất thành công, sau này còn rất nhiều việc phải làm.
Thẩm Bồi Xuyên than thở: “Được rồi, tôi tôn trọng cô.” Lúc anh quay đi hình như lại nhớ ra gì đó nên nói với Tần Nhã: “Thời gian này cậu ấy cũng không vui vẻ gì, cũng rất khó chịu, tiêu cực cả một khoảng thời gian dài, không phải dạo gần đây có nhiều chuyện bận rộn, cậu ấy sẽ không được như thế này.”
Tần Nhã không nói cũng không trả lời.
Thẩm Bồi Xuyên chỉ muốn cô biết, không muốn cô tỏ rõ thái độ, chỉ riêng điều này, Tô Trạm đã không thể được tha thứ, điều này anh rất rõ.
“Chăm sóc tốt cho bản thân.”
Nói xong, Thẩm Bồi Xuyên quay đi. Tần Nhã mỉm cười: “Anh cũng vậy, tuổi tác không còn nhỏ nữa, mau tìm một cô bạn gái đi.”
Nghe tới chữ bạn gái, Thẩm Bồi Xuyên đột nhiên nghĩ tới Tang Du, nghĩ tới Tang Du lại nghĩ tới nụ hôn bất ngờ đó.
Sau đó, lại cảm thấy tội lỗi.
Anh bước nhanh chân rời khỏi, Tần Nhã nhìn thấy vẻ vội vàng của anh liền mỉm cười. Thẩm Bồi Xuyên trước giờ luôn điềm đạm vậy mà cũng có lúc không điềm đạm nổi.
Trêи đường, Tông Cảnh Hạo gọi cho Quan Kình.
“Đúng, đặt vé máy bay sớm nhất đến thành phố C.”
Ngay sau đó, Quan Kình đã trả lời: “Chuyến sớm nhất cũng phải bảy rưỡi sáng mai.”
“Ừm, đặt cho tôi một vé.” Nói xong anh liền tắt máy. Tô Trạm đứng dựa vào cột đèn bên đường nhìn Tông Cảnh Hạo: “Sao vậy? Sao lại vội vàng tới thành phố C làm gì?”
Tông Cảnh Hạo nhìn anh lạnh lùng nói: “Chuyện công, mấy người về đi.”
Nói xong liền bắt một chiếc taxi đi mất.
Tô Trạm: “.....”
Anh cảm thấy càng ngày càng không hiểu Tông Cảnh Hạo.
Thẩm Bồi Xuyên lại biết Tông Cảnh Hạo đi làm gì vì vậy không hỏi mà khoác vai Tô Trạm: “Về khách sạn đi, ngủ không được thì uống với tôi một ly.”
Tô Trạm nhìn anh: “Là anh muốn uống nhé.”
“Được rồi, coi như tôi muốn uống, cậu có uống cùng không?”
“Đương nhiên là có.” Tô Trạm cũng khoác vai anh, hai người đàn ông khoác vai nhau, không bắt xe ngay mà ven theo con đường đi về phía trước.
“Tô Trạm, tôi muốn hỏi cậu một vấn đề.” Đột nhiên Thẩm Bồi Xuyên nói.