Lơ lửng lơ lửng như mộng và ảo, đúng sai không còn quan trọng nữa, chỉ cần đáp lại sự quấn quít của anh theo đúng tiếng lòng cô, linh hồn cô dường như đột ngột bay đâu mất, chỉ còn lại thân thể không biết suy nghĩ.
Nhiệt huyết nồng cháy khiến cơ thể cô nằm gọn trong lòng anh.
Đột nhiên cô nghe thấy anh nói: “Anh nhớ em lắm” nên bất giác đỏ hoe mắt, trong cơn mơ màng, cô chí cảm thấy có một bàn tay to lớn không ngừng xoa bụng cô, không ngừng thơm cô, không ngừng hôn cô.
Cô cứ nằm gọn trong lòng anh như vậy, có anh bên cạnh tất cả mọi nỗi sợ hãi đều sẽ qua hết, yên tâm ngon giấc.
Sáng sớm, mặt trời đã lên cao, Lâm Tân Ngôn muốn ôm lấy anh nhưng chỉ còn đó trống vắng và lạnh lẽo, không có ai nằm bên cạnh cô.
Đôi mi chớp mấy lần, cô mới từ từ mở mắt, bây này trống trơn, ga giường thẳng tắp, rõ ràng không có người nhưng cảm giác tối qua chân thật như vậy.
Cô cảm thấy mình không nằm mơ, hơi thở và giọn nói đều thân thuộc như vậy. Cô nhanh chóng đi xuống giường, mở cửa phòng tắm- không có người. Cô nghĩ có lẽ anh không ở đây nên nhanh chân tới phòng khách, nghe phòng bếp có tiếng nói, một suy nghĩ liền nảy lên trong đầu cô, là anh?
Cô chạy tới, lòng đầy hy vọng mà nói: “Tông...”
Chưa nói hết lời, nhìn rõ người trước mặt không phải là người cô nghĩ, mà là Tần Nhã.
Vừa sáng sớm Tần Nhã đã về nên hơi đói, cô liền vào bếp làm chút gì ăn. Thấy Lâm Tân Ngôn còn mặc đồ ngủ liền hỏi: “Chị dậy rồi à? Em nấu mì chua cay, chị có muốn ăn không?”
Lâm Tân Ngôn tỉnh táo lại, bới lại mái tóc rối, cô bị ảo giác sao? Cô quay lại nhìn vào trong phòng, không hề có dấu hiệu có người tới.
Nghĩ kỹ lại, sao anh có thể xuất hiện ở đây lúc nửa đêm chứ?
Cô day day thái dương, nhất định là cô gặp ảo giác, sao đột nhiên anh lại xuất hiện trong phòng cô chứ?
Chuyện này thực sự không hợp lý, cho dù anh có thể tới đây nhưng cũng không thể vào phòng cô không chút tiếng động.
Tần Nhã bưng bát mì chua cay ra, khói cay ngun ngút, cô chau mày nhìn Tần Nhã: “Mới sáng ra mà em ăn cái này? Không phải dạ dày không khỏe sao?”
Tần Nhã đặt bát mì lên bàn, kéo ghế ra ngồi rồi nói: “Chỉ là đột nhiên muốn ăn, ăn một bữa chắc không sao.”
Lâm Tân Ngôn quay người đi vào phòng, nhưng có lẽ nhớ ra gì đó nên lại quay lại hỏi cô: “Em có gặp ai không?”
“Không.” Tần Nhã cúi đầu, sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên khi nghe Lâm Tân Ngôn hỏi vậy, cô trả lời rất trơn tru, nhưng hầu như vẫn không dám nhìn vào mắt cô.
Bởi vì chột dạ mà.
Khi Thiệu Vân đưa cho Lâm Tân Ngôn USB, cô cũng không thấy bóng dáng Tông Cảnh Hạo trong đó, lúc đó ba người nói chuyện khá tập trung, lại ngồi trong góc nên không hề gặp họ.
Xem ra, Tông Cảnh Hạo chưa biết chuyện, nên hoàn toàn không có khả năng xuất hiện ở đây.
Cô rủ mắt che đi tâm sự.
“Sao chị lại hỏi như vậy?” Tần Nhã nhìn cô hỏi dò: “Muốn gặp người nào sao?”
Nói rồi cô lại nhìn xuống đôi chân trần.
Lâm Tân Ngôn nhìn theo mắt cô, phát hiện mình đi chân trần ra đây, ngay cả đi dép cũng quên, cô vội vàng giải thích: “Không, chị chỉ tiện thể hỏi vậy, chị khát nên vội ra đây.”
Vì chứng minh lời mình nói, cô đi tới bên bàn rót một cốc nước uống hết: “Chị về phòng thay đồ.”
Nói rồi, cô vội vàng về phòng, cố ý né tránh câu hỏi. Căn phòng vẫn giống với hôm qua, từng đồ đạc đều nằm nguyên vị trí, không có vẻ gì là có người ở lại. Cô ngồi bên giường đi dép lên, cười gượng, nhất định là dạo này mệt quá nên mới bị ảo giác.
Cô chống khuỷu tay vào bàn, nhắm mắt lại và xoa nắn xương lông mày.
Tông Ngôn Thần mở cửa bước vào nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của Tông Cảnh Hạo trong phòng, biết ba đã đi rồi, lúc sáng cậu mơ hồ cảm thấy có người vào phòng nhưng cậu không mở ra vì quá buồn ngủ.
Cậu sà vào lòng Lâm Tân Ngôn ngẩng đẩu thử hỏi mẹ: “Mami, tối qua mami ngủ ngon không?”
Lâm Tân Ngôn mở mắt ra nhìn con trai, xoa má cậu bé: “Mami ngủ rất ngon, con ngủ ngon không?”
Trước đó gặp ác mộng, sau đó mơ thấy anh lên lại ngủ ngon giấc.
Mặc dù là mơ nhưng cũng rất ấm áp.
Tông Ngôn Thần gật đầu nói ngủ ngon sau đó nhìn kỹ vẻ mặt của cô, hình như không hề phát hiện ra có người tới cậu mới yên tâm hỏi: “Hôm nay cuối tuần, mami có nên ở nhà cùng bọn con một ngày?”
“Được, hôm nay mami không đi đâu hết mà chơi cùng hai đứa.” Mặc dù sau đó còn rất nhiều chuyện, nhưng cũng nên nghỉ ngơi một lát, đã lâu rồi cô không ở bên các con cô.
Có thể nhìn ra, trong anh có không ít người.
Mà góc nghiêng của bức ảnh này, mặt hai người đều lộ ra nên có thể nhìn ra mặt mũi.
Thẩm Bồi Xuyên không để ý đến Tô Trạm, thân phận của anh và Tang Du bị đào ra sẽ khiến anh bị ảnh hưởng không ít nhưng anh là đàn ông, chuyện như vậy còn có thể chịu được, cùng lắm bị điều tra nhưng Tang Du lại khác.
Chuyện như vậy phụ nữ mới thiệt thòi hơn cả, huống chi cô mới chỉ là sinh viên năm nhất.