Ngay khi “bác sĩ thực tập” buột miệng muốn hỏi bác sĩ “Nhưng sao”, thì Lâm Tân Ngôn đã nhanh miệng hỏi trước: “Nhưng sao?”
Nhìn chung, sau những lời như vậy thì đều là những tin không tốt.
Cô sợ, sợ phải nghe tin xấu.
Sắc mặt cô càng trở nên căng thẳng, nhưng cô không để ý được rằng “bác sĩ thực tập” còn căng thẳng hơn cô.
Bác sĩ vội vàng an ủi: “Đừng lo lắng quá, tuy là ba tháng sau cơ bản sẽ ổn định, nhưng cơ địa của cô vốn không tốt, vẫn phải chú ý, cô gầy như vậy, lần sinh trước đây chắc hẳn là rất đau phải không?”
Trêи thực tế, trong những trường hợp bình thường, bác sĩ sẽ không hỏi, nhưng có lẽ do ông ấy biết “bác sĩ thực tập” đứng ở phía sau khả năng là ba của đứa bé, mục đích là để anh biết rằng phụ nữ sinh con rất vất vả, phải quan tâm, chăm sóc nhiều hơn.
“Vâng.” Lâm Tân Ngôn trả lời qua loa, nhưng nỗi đau khi sinh nở thực sự không thể nào quên được, dù có trôi qua bao lâu đi nữa thì ký ức đó vẫn còn đọng lại mãi.
Bác sĩ vô tình liếc mắt nhìn về phía sau, sau đó tiếp tục nhìn Lâm Tân Ngôn, cười nói: “đáy huyệt của cô mỏng hơn người thường, thai nhi sẽ phát triển lên theo từng ngày, nước ối tăng lên, áp lực lên cơ thể mẹ sẽ ngày càng lớn hơn, vì vậy cần phải chú ý nghỉ ngơi, giữ cho tâm trạng luôn vui vẻ, thoải mái.”
“Tôi biết rồi.” Lâm Tân Ngôn nói.
Cô biết bản thân mình có mấy bệnh lặt vặt, trước đó bác sĩ nói cô không thể sinh con được, mang thai đứa bé này là điều ngoài ý, có thể giữ lại được mà còn trong tình trạng tốt như vậy, đã là điều vô cùng may mắn rồi.
Kiểm tra xong, rất nhanh sau đó đã có kết quả, cô cầm tờ kết quả quay lại phòng khám, bác sĩ xem qua tờ kết quả rồi dặn dò cô một số vấn đề cần chú ý, và nửa tháng sau có thể đến lấy kết quả tầm soát bệnh Down.
Cái này cần một chút thời gian.
Lâm Tân Ngôn bước ra khỏi phòng khám, gọi cho Tần Nhã hỏi: “Em đang ở đâu vậy?”
“Bác sĩ thực tập” đó đứng ở trong phòng, cũng không thể theo cô ra ngoài, chỉ có thể lén nhìn cô.
“Em ở cửa.” Tần Nhã vẫn đứng ở cửa chờ, trong đó có “bác sĩ thực tập” rồi, cô ấy vào đó dù sao cũng chỉ làm bóng đèn.
Nhưng bác sĩ thực tập đó không thể theo Lâm Tân Ngôn ra ngoài và đưa cô về được.
Cho nên Tần Nhã mới đứng trước cửa chờ.
Cô bước ra Tần Nhã liền giúp cô mở cửa xe, hỏi: “Kết quả kiểm tra tốt chứ?”
Lâm Tân Ngôn ừm một tiếng: “Rất tốt.”
“Chị muốn ăn gì? Chúng ta đi ăn.”
“Tần Nhã.” Lâm Tân Ngôn không ngồi vào trong xe mà nhìn cô ấy: “Chị cảm thấy hôm nay em rất kỳ lạ.”
Với tính cách của Tần Nhã, cho dù có ghét bệnh viện, thì cô ấy cũng sẽ không giao cô cho một “bác sĩ thực tập”, rõ ràng chuyện này không bình thường.
“Sao tự nhiên chị lại đa nghi như vậy? Không phải em đã giải thích rồi sao? Lẽ nào vẫn cần em phải giải thích lại lần nữa.” Tần Nhã giả vờ tổn thương, câu nói này đánh đúng vào điểm yếu của Lâm Tân Ngôn, khiến cô nhất thời không biết nói gì, ngược lại còn cảm thấy áy náy vì nghĩ rằng bản thân mình đã khiến Tần Nhã nhớ đến những chuyện đau lòng.
Tần Nhã cũng từng mang thai, đáng nhẽ đã có thể làm mẹ, nhưng...
“Tiểu Nhã, xin lỗi.” Lâm Tân Ngôn thấy áy náy, giận bản thân mình sao tự nhiên lại đề cập đến chuyện này.
“Được rồi, chị muốn ăn gì, em đưa chị đi ăn.” Rất nhanh sau đó Tần Nhã liền chuyển sang vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra.
Cho dù cô ấy đã hoàn toàn gạt Tô Trạm sang một bên, không còn chút tình cảm nào, nhưng cô ấy sẽ mãi mãi không bao giờ quên chuyện mình từng có một đứa con.
Lâm Tân Ngôn không ăn sáng để làm kiểm tra, chẳng mấy chốc mà đã hơn mười giờ rồi, cũng đến lúc phải ăn trưa, cô ngồi vào trong xe, nói: “Chúng ta đi ăn lẩu cua lông đi.”
Món này Tần Nhã rất thích, mùi vị khá cay, nhưng nhà hàng đó cũng có cháo hải sản, còn có cả màn thầu chiên giòn, bên ngoài giòn bên trong mềm, chỉ cần cắn một miếng là có thể cảm nhận được hương thơm tràn ngập trong miệng, thực sự rất ngon.
Tần Nhã thích đến đó, cho nên cô cũng đã tới đó mấy lần, biết rõ hương vị của món ăn ở đó, có mấy món cô cũng rất thích.
“Được đó.” Tần Nhã vui vẻ lái xe đi.
Cô ấy không đề cập đến chuyện cô và “bác sĩ thực tập” ở trong đó có ổn không vì sợ là cô sẽ nghi ngờ.
Nhưng Lâm Tân Ngôn không biết rằng, họ vừa rời đi thì “bác sĩ thực tập” mặc áo blouse, đeo khẩu trang đó cũng bước ra ngoài, nhưng trêи người đã cởi bỏ áo blouse trắng ra, để lộ thân phận thực sự.
Tóc do đội mũ nên có chút rối, vài sợi tóc lòa xòa trước trán, anh đứng trêи bậc thềm nhìn chiếc xe đang rời đi, đưa tay lên nhìn đồng hồ, sắp đến giữa trưa rồi, anh nhanh chóng bước xuống thềm, lên xe, lái xe về hướng tiểu khu nơi mà Lâm Tân Ngôn sống.
Có Tần Nhã ở đó, anh có thể nắm rõ tung tích của Lâm Tân Ngôn, lúc này chỗ họ ở không có ai, anh có thể tùy ý đến, cũng có thể đến thăm hai đứa trẻ.
Sắp đến giữa trưa, nhưng ăn trưa lúc này thì vẫn còn hơi sớm, cho nên trước tiên là sẽ đến chỗ Lâm Tân Ngôn sống xem một chút, lần trước đến là buổi tối, lại không bật đèn nên anh chưa nhìn rõ nội thất bên trong nhà.
Vừa hay Lâm Tân Ngôn đang không có nhà, anh có thể ở đó lâu hơn.
Đến giờ nghỉ trưa, ở lớp dự bị tiểu học, buổi trưa sẽ ăn ở lớp, khá giống với trường mầm non, sáng đi tối về.
Nhưng người nhà đến đón thì có thể về.
Lúc Tông Cảnh Hạo xuất hiện ở trường, cô giáo của hai đứa trẻ vô cùng bất ngờ, kể từ khi hai đứa trẻ đến trường đến nay, đã hai tháng rồi, cô ấy chưa từng gặp qua ba của hai đứa trẻ, cô ấy luôn nghĩ rằng Lâm Tân Ngôn đã ly hôn và nuôi con một mình.
Cô ấy nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi trắng phối với quần tây trước mặt, đôi chân thon dài, dáng đứng thẳng, cổ tay áo được kéo lên để lộ bắp tay rắn chắc và một chiếc đồng hồ doanh nhân đơn giản trêи cổ tay phải, trông thì đơn giản, nhưng giá thì không hề rẻ.
Khí chất của một người đàn ông thành đạt, người bình thường không thể so sánh được, sự nam tính, trưởng thành từ bên trong lộ ra chính là nét quyến rũ mê hoặc nhất.
Người đàn ông có được khí chất này, cho dù khuôn mặt không quá đẹp, thì vẫn rất cuốn hút, đáng sợ hơn chính là những người đàn ông không chỉ có khí chất mà còn có khuôn mặt đẹp trai không chỗ nào chê được.
Đường nét góc cạnh, sống mũi cao, đôi mắt sâu hút hồn và vẻ lạnh lùng ít nói khiến người ta mê mẩn.
Tông Cảnh Hạo cau mày, anh không thích người khác nhìn mình chằm chằm như vậy.
“Ba.” Tông Ngôn Hi chạy tới, tiếng kêu ba này cũng khiến cho cô giáo đang ngây ngốc nhìn anh chợt hồi thần lại, lúc này cô ấy mới cảm thấy vừa rồi mình có chút thất lễ.
Tông Ngôn Hi vô cùng kinh ngạc, không ngờ ba cô bé lại đột ngột xuất hiện ở đây, cô bé không thể tin được, ôm chân anh ngẩng đầu lên: “Ba, ba đến thăm con sao?”
Tông Cảnh Hạo véo má cô bé, ừm một tiếng, sau đó chuyển ánh mắt về phía giáo viên: “Tôi muốn đón bọn trẻ ra ngoài ăn trưa, buổi chiều sẽ đưa về muộn một chút.”
Giáo viên cười nói: “Được, được.” Sau đó lại hỏi tiếp một câu: “Anh thực sự là ba của Ngôn Thần và Ngôn Hi sao? Sao trước đây tôi chưa từng gặp qua nhỉ?”
“Đương nhiên là ba của con ạ.” Tông Ngôn Hi ôm lấy chân Tông Cảnh Hạo, như thể sợ ai đó sẽ giật ba của cô bé đi mất.
Giáo viên cười không nói thêm gì nữa, chỉ là ánh mắt vẫn không kiềm chế được mà hướng về phía khuôn mặt của anh.
Tông Ngôn Thần bước đến, nhìn cô giáo, rồi lại nhìn Tông Cảnh Hạo, bĩu môi: “Ba à, đừng có ở bên ngoài thả thính lung tung như vậy, không là con sẽ nói cho mẹ biết đó.”
Nói xong liền đi ra ngoài trước, đến cơ hội giải thích cũng không cho.
Tông Cảnh Hạo: “....”
Anh thả thính ai chứ?
Oan uổng cho anh quá!
Trở lại xe, Tông Cảnh Hạo nhìn hai đứa trẻ qua gương chiếu hậu hỏi: “Các con muốn ăn gì?”
“Hairy Crab Pot ạ.” Tông Ngôn Hi nói, cô bé cũng rất thích cua ở Hairy Crab Pot, vị cay cay thực sự rất ngon.
Ớt cay là loại đồ ăn mà đã ăn thì nhất định sẽ nghiện.
“Ở đâu?” Con gái muốn ăn, anh nhất định sẽ chiều, chỉ là ở đây anh không thông thạo lắm, không biết quán đó ở đâu.
“Con biết, để con chỉ cho ba, chính là quán ở cạnh quán cafe lần trước chúng ta gặp nhau đó ạ.” Tông Ngôn Hi phấn khích nói.
Tông Cảnh Hạo nhìn con gái, mỉm cười, nhanh chóng lái xe về hướng đó.