“Tôi muốn nhờ ông giúp tôi tìm hiểu xem anh ấy ở bên đó đã gặp chuyện gì rồi?”. Lâm Tân Ngôn nói.
Bây giờ trong lòng của cô ấy càng trở nên bất an.
Đặc biệt là khi nãy Thiệu Vân nói có người muốn tiếp cận cô.
Con người Thiệu Vân này, nhìn thì làm việc không tập trung, nhưng thật ra lại có thể khiến người khác cảm thấy rất an tâm, khoảng thời gian tiếp xúc mặc dù không lâu nhưng làm việc lại chưa bao giờ làm người khác phải thất vọng. Nghĩ tới ban đầu, Văn Nhàn với Trang Tử Ý sẽ chọn ông ta, bởi vì họ hiểu rõ con người này.
Cô bắt đầu mình may mắn vì đã gọi điện cho Thiệu Vân, nếu không cũng không biết sẽ gặp phải chuyện phiền phức gì.
Cô cảm thấy đầu óc mình rối tung, đau đầu, day day hai thái dương.
“Không yên tâm à?” Thiệu Vân hỏi.
Thật ra ông muốn nói, ông đã gặp Tông Cảnh Hạo ở dưới nhà.
Anh ta không biết Lâm Tân Ngôn biết ông tới đây.
“Có chút lo lắng, hai đứa nhỏ đều ở chỗ anh ấy.” Lâm Tân Ngôn một tay xoa thái dương.
“Bọn cô gặp nhau rồi?” Thiệu Vân chột dạ: “Hai đứa nhỏ cùng anh ta đi thành phố B rồi sao?”
Lâm Tân Ngôn trầm giọng nói: “Anh ấy không ra mặt, là nhờ bạn tới đón.”
“Cô cũng đừng lo lắng nữa, tôi thấy sắc mặt cô không tốt, nghỉ ngơi đi, tôi sẽ giúp cô tìm hiểu.” Thiệu Vân nói.
“Được.” Cô cũng thấy mệt rồi.
Không bao lâu xe dừng lại ở trước cửa tiểu khu nhỏ, Lâm Tân Ngôn tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe: “ Ông lái xe cẩn thận.”
Thiệu Vân nói: “ Được rồi, tự chăm sóc bản thân thật tốt đi.”
Lâm Tân Ngôn ngoảnh mặt về phía ông cười cười, sau đó quay người đi vào trong tiểu khu, về đến nơi cô liền thả người xuống giường.
Rõ ràng thấy rất mệt, nhưng nằm trêи giường lại không ngủ được, cô với điện thoại, lục tìm số của Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên, dù cô đã đổi điện thoại nhưng số của bọn họ vẫn được lưu lại chưa bị xóa đi.
Cô rất muốn gọi cho họ để xem tình hình thế nào rồi, nhưng lại do dự.
Cuối cùng vẫn từ bỏ ý định.
Lúc đặt điện thoại xuống, màn hình hiển thị một tin nhắn mới, vốn định xóa như mọi khi, ngày nào cũng có tin nhắn kiểu này, dần dần thành quen, nhưng lúc định xóa không chú ý nhấn vào phần tin nhắn của Văn Khuynh. . Truyện Mạt Thế
Cô đột nhiên nắm chặt điện thoại, cánh tay theo đó mà run lên.
Cô không hề muốn quan tâm bất cứ chuyện gì liên quan đến anh ta, kể cả lúc ban đầu khi rời khỏi.
Nhưng tay lại không tự chủ mà mở ra xem.
Sau dòng chữ, không có bất kì hình ảnh nào liên quan đến Văn Khuynh.
Văn Khuynh bị kết án hai năm tù giam,hưởng án treo, hai năm bị quản chế không tính là nghiêm trọng, án treo là chế định pháp lý hình sự liên quan đến việc chấp hành hình phạt. Nó được hiểu là việc tạm thời miễn chấp hành hình phạt tù có điều kiện, hình phạt đối với người vi phạm luật ở mức độ ít nghiêm trọng.
Trong thời gian thử thách, nếu người bị án treo lại phạm tội mới thì toà án quyết định người bị án phải chấp hành hình phạt tù như đã ghi trong bản án cũ, tổng hợp với hình phạt của bản án mới.
Nếu trong thời gian hưởng án treo, người được hưởng có tiến bộ thì tòa án có thể rút ngắn hoặc chấm dứt thời gian thử thách, người được hưởng án treo được miễn chấp hành toàn bộ hình phạt và được xóa án tích giống như các trường hợp vẫn phải cải tạo trong trại giam khác khi có đủ điều kiện do luật định.
Từ trước tới giờ nhà họ Văn vẫn luôn rất uy tín, mặc dù sự việc của Văn Khuynh không đến mức nhà tan cửa nát nhưng danh tiếng bị ô nhục, tiếng xấu lan xa.
Kết cục như vậy, chỉ sợ muốn lấy đi cái mạng của Văn Khuynh, đối với anh ta là một sự đả kϊƈɦ lớn.
Cô bỏ điện thoại xuống, nhìn lên trần nhà, cứ nghĩ rằng không có chút tình cảm nào với nhà họ Văn, nhưng mà thấy kết cục của họ như vậy trong lòng có chút gợn sóng.
Không quá dồn dập, đó chỉ là sự thương cảm và xúc động.
Nếu như nói đau lòng, cô chỉ thấy đau bởi cái chết của Trình ɖu͙ƈ Tú.
Văn Khuynh đã hại người đàn ông mà cô ta yêu, hại chết mẹ của cô ta, làm con của cô ta không có bà, để cô ta luôn phải đối mặt với những người mình yêu quý bằng trái tim đầy tội lỗi.
Ding dong~
Chuông của đột nhiên reo lên, cô lật mình dậy, bây giờ trong nhà chỉ có cô và Tần Nhã, Tần Nhã thì biết mật khẩu mở cửa nhà rồi, không cần cổ phải mở cửa cho.
Ding dong~
Chuông cửa lại reo lên lần nữa, cô nhíu mày, xuống giường mặc giày sau đó mở cửa.