*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Tân Ngôn nhìn sâu vào đồng tử đen và tối, biết rõ là anh đang thăm dò, hoặc ngược lại đang muốn cô chủ động.
Thật ra cô thực sự muốn ôm chặt anh, nỗ lực đáp trả lại anh.
Nhưng cô lại không làm như vậy, bởi vì thân thể cô không cho phép cô được buông thả.
Một lúc lâu không thấy cô chủ động, Tông Cảnh Hạo có chút nản lòng, lông mày nhíu lại, trầm giọng hỏi: “Em không muốn lật đổ anh sao?”
“Muốn.” Lâm Tân Ngôn nói.
Tông Cảnh Hạo ban đầu còn nhíu mày, lông mày liền nhướn lên, khóe mắt và đôi mắt của anh lấp lánh, anh cười hỏi: "Vậy thì tại sao em không làm như vậy?"
Lâm Tân Ngôn thở dài một hơi: “Em không dám.”
Tông Cảnh Hạo: “…”
Anh nghiêng qua, rất gần cô, lúc nói chuyện đều làm sợi tóc trêи mặt cô khẽ động, nhỏ giọng nói: “Anh không chịu được rồi.”
Lâm Tân Ngôn trốn khỏi khuôn mặt phóng đại trước mặt, xoa xoa bụng dưới: “Là con của anh không cho.”
Tông Cảnh Hạo: “…”
Gáo nước lạnh này làm anh không kịp đề phòng, tia lửa trong người bị dập tắt, anh ngả ngửa nằm ra giường.
Lâm Tân Ngôn nhìn anh một cái: “Em đói rồi.”
Từ sáng đến giờ vẫn chưa được ăn gì, bụng sớm đã kêu réo ầm ĩ rồi.
Tông Cảnh Hạo ngồi dậy, lấy bánh kem mà Tô Trạm mua đưa cho cô: “Em muốn ăn bánh kem mà, ăn thử xem có phải vị đó không.”
Lâm Tân Ngôn với tay ra đón, mở hộp ra, mùi sữa lập tức chui thẳng vào mũi, nước bọt đều sắp chảy ra ngoài đến nơi.
Bản thân cô phát hiện, vị giác của cô trở nên khác lạ, lúc muốn ăn cái này, lúc thì muốn ăn cái kia, hơn nữa không thể không ăn cơm, ăn muộn cũng không được, như vậy sẽ cảm thấy rất đói.
Bên ngoài hộp có cái thìa, cô múc một miếng đưa vào miệng, trong miệng ngập mùi vị ngọt béo của sữa, lúc trước sẽ cảm thấy ngấy, nhưng bây giờ lại cảm thấy rất thơm ngon.
Tông Cảnh Hạo sợ cô ăn xong sẽ khát, nên đi lấy cho cô một bình sữa, cắm ống hút đưa cho cô: “Ăn chậm thôi, anh tranh với em đâu.”
Lâm Tân Ngôn không đón lấy, trêи tay anh uống một ngụm, nuốt kem xuống bụng: “Từ sáng đến giờ em vẫn chưa ăn gì, rất đói.”
“Tại sao lại không ăn cơm?” Anh nhíu mày, sao khiến người khác phải lo lắng vậy?
“Hôm qua Cao Nguyên đón em qua đây, buổi sáng Bạch Dận Ninh muốn gặp em, sau lại tham gia hôn lễ của anh ta, không kịp ăn.” Lâm Tân ngôn nói, hoàn toàn quên mất Tông Cảnh Hạo với Bạch Dận Ninh như nước với lửa, chết cũng sẽ đối đầu.
Nói xong, Lâm Tân Ngôn mới nhớ ra là Tông Cảnh Hạo rất ghét Bạch Dận Ninh, liền ngẩng đầu nhìn anh, muốn giải thích, môi mấp máy phát hiện phải thân giải thích không được.
Bởi vì lời cô nói đều là sự thật.
Quả nhiên, nghe đến Bạch Dận Ninh mặt của anh liền sa sầm lại, Lâm Tân Ngôn tỏ ra không sao, xúc một miếng bánh đưa cho anh: “Rất ngon đấy, anh nếm thử xem.”
Tông Cảnh Hạo không cho cô mặt mũi, nhìn cô chằm chằm không nói gì.
“Lần sau em nhất định cách xa anh ta, không nói chuyện cùng anh ta, đừng giân nữa.” Cô vừa lấy lòng vừa đút bánh cho anh, Tông Cảnh Hạo như cũ không mở miệng.
Lâm Tân Ngôn nhíu mày, cô đều biểu sự thành ý rồi, còn muốn cô làm thế nào?
Người ta kết hôn mời cô tới, cô không tới thì không được hợp lý lắm.
Hơn nữa lúc đó cô cũng muốn thư giãn tâm tư của mình.
“Em không có thành ý.” Tông Cảnh Hạo thấp giọng nói, nhìn bộ dạng rất ủy khuất.
Lâm Tân Ngôn: “…”
Cô không có thành ý?
Đều đã chủ động nhận sai, chủ động giảng hoà, còn không có thành ý?
Muốn cô phải làm gì, quỳ xuống cầu xin anh sao?
Lâm Tân Ngôn giữ lại chút nhất nại cuối cùng hỏi: “Như thế nào mới có thành ý?”
Tông Cảnh Hạo lại gần cô, mờ ám nói: “Em dùng miệng bón anh.”
Lâm Tân Ngôn: “…”
Khuôn mặt tốt như thế, anh lại không cần nó sao?!
Tại sao chứ?
“Dở trò lưu manh gì vậy?” Lâm Tân Ngôn xúc một miếng bánh đưa vào trong miệng mình, đẩy mặt anh ra: “Khuôn mặt tốt như vậy, lúc cho anh anh phải lấy.”
“Mặt? Là cái gì? Anh không quen biết, hiện tại anh chỉ muốn em.” Lời chưa dứt, anh mím môi đứng dậy, ɭϊếʍ đi lớp kem trêи môi cô.
Lâm Tân Ngôn lùi người, muốn tránh khỏi anh, nhưng trêи tay cầm bánh, hai tay đều có đồ, Tông Cảnh Hạo lại không đến gần, sợ sẽ làm phiền cô, ngậm miếng kem khi nãy nuốt xuống.
Không chịu nổi cô lại thích.
Chỉ cần cô thấy ngon, ăn thấy vui là được.
Anh nằm trêи giường, duỗi cánh tay ra hiệu cho cô nằm trong vòng tay mình: "Ngủ với anh một lát."
Lâm Tân Ngôn nằm xuống, gối đầu lên cánh tay anh, nghĩ tới anh muốn con mang họ của cô, cô ngẩng đầu hỏi: “Anh thật sự muốn con mang họ em sao?”
Tông Cảnh Hạo xoay người ôm lấy cô nói: “Thật.”
Cô ở trong lòng anh động đậy muốn tìm một vị trí thoải mái, cho hai đứa trẻ thay đổi họ, một là bởi vì cô không phải là con gái của Lâm Quốc An nên không mang họ Lâm, vậy thì hai đứa con của cô cũng không thể mang họ Lâm được. Hai là, cô muốn con cô mang họ của Tông Cảnh Hạo.
Con mang họ ba là điều đương nhiên, cũng là điều mà cô nghĩ.
Nhưng từ trước tới giờ cô vẫn chưa từng nghĩ mình sẽ đổi họ, trong tiềm thức cô vẫn chưa biết làm thế nào để tiếp nhận.
Ba mẹ ruột của cô, cô thậm chí còn không hiểu họ, đều từ miệng của người khác mới biết được chuyện của hai người. Nghe được đôi ba câu, cũng không mang lại cho cô điều gì tốt đẹp.
Nếu như có thể lựa chọn, cô mong muốn làm con gái của Lâm Quốc An, ít nhiều cô đã gặp con người đó, mang đến cho cô tổn thương, cô có thể hận, cho cô tình yêu, cô có thể yêu.
Nhưng hiện tại, tính là gì đây?
“Em ghét sự mâu thuẫn, anh nói xem em nên làm thế nào?”