Tông Cảnh Hạo không hiểu cô hỏi như vậy là có ý gì, sao bỗng nhiên lại hỏi như vậy?
Anh cúi đầu nhìn cô: “Hả?”
Lâm Tân Ngôn ngửa đầu nhìn anh, gương mặt gần trong gang tấc, ngay cả hơi thở cũng quấn lấy nhau, chắc anh không cạo râu, cái cằm lởm chởm râu ngắn. Lâm Tân Ngôn đưa tay sờ lên cằm anh, cũng không gai tay, chỉ là không mịn như da mặt.
“Anh nói xem, em có cần đổi họ không?” Thật ra cô không muốn đổi.
Lời Tông Khải Phong nói cô đều để trong lòng, Văn Khuynh cũng tốt, Văn Nhàn cũng được, cả Trang Tử Ý, cô đều không muốn nghĩ.
Chỉ muốn cùng Tông Cảnh Hạo sống yên ổn.
Cô vùi đầu vào trong lòng anh, mặt dán ngực của anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ.
“Em từ đầu đến cuối vẫn là em, họ gì không quan trọng.” Tông Cảnh Hạo biết nếu như cô muốn thay đổi, đã sớm đổi rồi, sẽ không chờ đến bây giờ.
Cô là con gái của Văn Nhàn và Trang Tử Ý, cũng là sinh mạng họ để lại, còn về họ gì, không thay đổi được dòng máu chảy trong cơ thể cô.
Hai cánh tay anh ôm chặt lấy thân thể mềm mại của cô, anh không hi vọng cô rối bời vì quá khứ, bị những việc phức tạp kia quấy rầy.
Lâm Tân Ngôn hiểu ý của anh, đúng vậy, cô vẫn là cô, họ gì không trọng yếu, nghe anh nói như vậy, cô không rối bời nữa mà đã hiểu ra rồi.
Cánh tay trắng nõn mãnh khảnh của cô ôm lấy vòng eo của anh: “Lúc anh bỏ đi, em rất buồn, trong khoảng thời gian này cũng rất nhớ anh. Em vẫn luôn áy náy với anh, nhưng em không muốn tình cảm dánh cho anh có những yếu tố khác, cho nên, sau này em sẽ không áy náy nữa mà chỉ muốn đơn giản yêu anh.
Đơn giản sống bên nhau không có bất cứ ân oán nào xen vào.
Tông Cảnh Hạo cúi đầu hôn lên trán cô, không rời đi mà chỉ đứng quanh quẩn ở đó ừm một tiếng.
“Em thích chỗ nào?” Giọng nói của anh hơi thấp, nghe có chút mơ hồ không rõ.
Nhưng là Lâm Tân Ngôn lại nghe rõ ràng: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Anh nghĩ, chờ em sinh xong, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật.” Anh rất chân thành nhìn cô chăm chú, con ngươi lóe sáng, nhẹ nhàng như nước nói khẽ bên tai cô nói: “Anh rất muốn nhìn dáng vẻ của em khi mặc áo cưới, nhất định rất đẹp.”
Lâm Tân Ngôn kéo cô áo anh, hoài niệm: “Anh còn chưa lấy giấy chứng nhận kết hôn với em, còn chưa chụp ảnh, không còn chưa tuyên thệ.”
Họ có giấy chứng nhận kết hôn, là Tông Cảnh Hạo móc nối quan hệ, Quan Kình đưa cô đi lấy giấy chứng nhận, ngay cả ảnh chụp trêи giấy chứng nhận cũng không có, thật không hợp lệ.
Tông Cảnh Hạo: “....”
Anh không biết dự báo tương lai, nếu như biết lúc đó anh chắc chắn sẽ phải tổ chức hôn lễ hoành tráng nhất để rước cô về nhà.
Anh vừa định nói kết hôn bù thì tiếng chuông điện thoại Lâm Tân Ngôn reo, ngắt lời anh.
Lâm Tân Ngôn đưa tay ra lấy túi xách, Tông Cảnh Hạo nắm lấy tay cô: “Hôm nay đi cùng anh, không cho phép làm gì cả.”
Lâm Tân Ngôn buồn cười, cảm thấy anh thật là trẻ con, nghĩ thầm, sao lúc nào anh cũng như một đứa trẻ vậy?
Ngây thơ đến mức người ta không đành lòng cự tuyệt.
Chuông điện thoại di động cứ như vậy reo đến kết thúc, Lâm Tân Ngôn cười nói: “Vui không?”
Người đàn ông kiêu ngạo không lên tiếng, cuộn mình trong chiếc chăn bông mỏng như lụa quấn lấy hai thân thể đang kề sát vào nhau, Lâm Tân Ngôn đang mặc váy, tay anh ta vén váy của cô từ dưới lên, Lâm Tân Ngôn khẽ mím môi, cơ thể căng thẳng: “Bây giờ là ban ngày.”
“Ừm.”
Anh biết, thế nhưng là anh thật rất nhớ cô, anh cũng là một người bình thường, một thân thể bình thường.
Anh nắm lấy Lâm Tân Ngôn tay, đặt nút khóa trêи thắt lưng kim loại: “Em cởi cho anh.”
Lâm Tân Ngôn mặt nóng hổi, hô hấp cũng trở nên gấp rút, vụng về cởi thắt lưng giúp anh, răng rắc một tiếng, dường như tất cả nhiệt độ cũng theo tiếng vang, đạt đến đỉnh điểm.
Khi hai người không chờ đợi được nữa quên hết mọi chuyện ôm hôn nhau, điện thoại của Lâm Tân Ngôn lại reo lên, hai người dừng lại một lúc nhưng cũng không để ý.
Nhưng tiếng chuông lần này lại không giống như lần trước, không ai nghe rồi cũng tắt mà kêu không ngừng, gần như muốn gọi tới khi nào có người nghe mới thôi.
Âm thanh không đúng lúc này phá hỏng tất cả bầu không khí, Tông Cảnh Hạo vén chăn ra, lấy điện thoại trong túi sách của cô ra, định tắt điện thoại đi. Lâm Tân Ngôn nhìn thấy màn hình hiện tên Tần Nhã liền giành lấy điện thoại: “Con bé gọi cho em chắc chắn có chuyện gấp.”
“Lát nữa gọi lại cho cô ấy.” Tông Cảnh Hạo đưa tay định giành lấy nhưng Lâm Tân Ngôn đã tránh ra: “Đừng quậy.”
Cô nhấn loa ngoài: “Tần Nhã?”
Bên kia điện thoại không phải tiếng của Tần Nhã mà là tiếng cười của một người đàn ông.
Cô giật mình hỏi lại: “Tần Nhã? Là em sao?”
“Muốn gặp cô ấy?” Giọng một người đàn ông truyền tới, hình như Lâm Tân Ngôn có quen nhưng không nhớ đã từng nghe ở đâu, cô chau mày nói: “Anh là ai? Điện thoại của Tần Nhã sao lại ở trong tay anh?”
“Cô ấy đương nhiên đang làm khách ở chỗ tôi, điện thoại trong tay tôi.”
Lâm Tân Ngôn cảm thấy không đúng, cô đưa mắt nhìn Tông Cảnh Hạo, nghe giọng cô, Tông Cảnh Hạo cũng biết đã xảy ra chuyện gì đó nên mới lấy điện thoại lại, lạnh lùng hỏi: “Anh là ai?”
Lâm Tân Ngôn ừm một tiếng nhưng trong lòng vẫn không hề bớt lo.
Hơn nữa, tại sao lại bắt Tần Nhã?
Tô Trạm ngồi trong sảnh xem điện thoại, nhận ra ngoài cửa có người vào nên ngẩng lên nhìn, là Tông Cảnh Hạo, anh cười chọc ghẹo: “Vợ chồng sum họp, nhanh nhưu vậy mà đã xong rồi sao?”